Về đến gần nhà, xua cho Tiểu Hàn chạy về trước, khi chỉ còn hai người, Hiểu Linh đưa toàn bộ tiền cho Tiểu Đông:
- Đây là tiền bán đồ sáng nay, trừ mua vài thứ còn từng này. Ngươi cất đi.
Tiểu Đông ngỡ ngàng:
- Thê… thê chủ. Ngài đưa ta tiền sao? Cái này.
- Có gì phải ngạc nhiên. Các nhà khác không phải là nam nhân giữ tiền sao?
Mà dù không phải như vậy thì nhà ta sẽ như vậy, bình thường đi chợ mua
đồ ăn đều là ngươi đi. Đợt này nhà không có, ta sẽ không giữ lại. Sau
này rảnh rang hơn, tiền ta sẽ cầm một ít để không phải lúc nào cũng cần
hỏi ngươi.
Tiểu Đông cúi đầu, nói nhỏ:
- Trước giờ trong nhà đều là thê chủ cầm tiền. Hằng ngày đưa ta đi chợ mà thôi.
Hiểu Linh cũng nghĩ ra, một kẻ như thân thể này, làm sao có thể đưa tiền cho phu lang cất giữ được, hẳn là kè kè bên người đi. Vậy thì số tiền còn
lại ở chỗ nào? Hiểu Linh nhíu mày:
- Vậy thì phiền phức rồi.
Ta không nhớ gì cả. Số tiền của gia đình để đâu cũng không nhớ thì phải
làm sao? Có khi nào phải dọn nhà một lần tìm xem hay không?
Tiểu
Đông đánh mắt lén nhìn sự lo lắng trong mắt Hiểu Linh. Có lẽ thê chủ lo
lắng thật đi, có nên nói cho ngài là thực ra số tiền đó ngài ấy đã tiêu
hết rồi hay không. Hay là, thôi đi. Nếu… nếu không may chỉ là thê chủ
thử hắn. Tiểu Đông nghĩ đến đây rồi quyết định không nói gì.
Hiểu Linh rối rắm một hồi. Thôi kệ đi. Chuyện đâu sẽ có đó. Bỏ qua việc đó một bên, Hiểu Linh quay qua Tiểu Đông:
- Chúng ta về thôi. Còn xử lý số đồ này nữa.
Vừa về đến nhà, Hiểu Linh đã nhìn thấy Lưu thị đang ngồi nhổ cỏ và tỉa lại
vạt rau hồi sáng hái bán. Cô nói nhỏ với Tiểu Đông cho hắn qua đỡ Lưu
thị dậy. Lập Hạ đang lúi húi trong bếp thấy có tiếng động liền đi ra,
cười chào:
- Tỷ tỷ, tỷ phu. Hai người về rồi.
Hiểu Linh quay sang cười với Lập Hạ:
- Ừm. Ta đã về. Đệ đang nấu cơm sao?
Lập Hạ gật đầu:
- Vâng. Đệ đang nấu.
Hiểu Linh lúc này quay qua nói với Lưu thị:
- Nhạc phụ. Người thấy thân mình thế nào? Người vừa sốt dậy không nên làm việc, nghỉ ngơi nhiều một chút.
Lưu thị cười yếu ớt:
- Ta không sao. Vẫn có thể giúp đỡ được một chút. Ngồi lâu trong nhà cũng buồn chán.
Hiểu Linh kiên trì:
- Nhạc phụ nên dưỡng bệnh cho tốt rồi sau đó muốn giúp chúng ta gì cũng được.
Thời tiết mùa xuân nóng ẩm, người khỏe còn khó chịu nữa là người ốm.
Người vừa cắt sốt ban sáng, còn phải uống vài thang thuốc mới khỏe được.
Nhắc đến thuốc, Hiểu Linh mới nhớ hôm qua Trần bá mẫu nói hôm nay sẽ mang
sang. Sáng nay cô không có nhà, không biết đã mang qua để sắc thuốc chưa liền quay qua hỏi Lập Hạ:
- Lập Hạ, Trần bá mẫu đã đưa thuốc qua chưa?
Lập Hạ lắc đầu:
- Từ sáng giờ vẫn chưa thấy bá mẫu qua ạ. Có lẽ nhà bá mẫu đang bận gì đó.
Hiểu Linh đáp:
- Ừm. Có lẽ bá mẫu phải đi khám cho ai rồi. Đệ qua đó một chuyến lấy thuốc
đi. Tranh thủ buổi trưa sắc lấy một ấm. Ừ. Mua thêm cho ta ba xu tai
hồi, quế chi, thảo quả nhé. Ta có chút việc với chúng.
Lập Hạ để xuống việc trong tay:
- Vâng tỷ. Đệ đi ngay.
Lập Hạ lấy tiền chỗ Tiểu Đông rồi ra cửa. Hiểu Linh nhắc Tiểu Đông:
- Ngươi đưa nhạc phụ vào nhà nghỉ đi.
Nói đoạn, cô xoay người ra chồi nước. Chỗ mỡ và lòng kia phải xử lý để lát
nữa còn nấu luôn bữa trưa. Bình thường ở nhà khi xử lý mỡ lá, cô sẽ rửa
sạch, trùng qua nước sôi một lần, rồi sau đó mới thái để chiết mỡ. Muốn
mỡ để được lâu, khi chiết ta bỏ thêm nước và vài hạt muối vào, để lửa
liu riu chậm rãi đun cho tới khi tóp ra gần hết mỡ thì bắc ra ngoài để
nó tự nguội. Trong lúc đó, lượng nhiệt còn lại cũng đủ vắt nốt số mỡ còn lại trong tóp mà không làm mỡ bị cháy khét.
Hiểu Linh rửa sạch
mỡ cho vào nồi. Cô xoay qua làm ruột non. Cô cắt rời đoạn ruột nhỏ và
đoạn ruột lớn hơn ra. Đoạn nhỏ là đoạn ngon nhất, khi luộc sẽ căng tròn
và ăn ngọt dịu. Đoạn ruột này chỉ cần ken lại ruột: kẹp chặt ruột non
vào khẽ hai ngón tay rồi kéo