Xe ngựa chạy một ngà xóc nảy cuối cùng cũng tới Hà gia trang bên Phương Liệt.
Hiểu Linh và Ngọc Lan xuống xe ngựa đứng ở cổng gia trang khi mặt trời gần khuất.
Bên ngoài cổng, một người gia nhân thấy xe ngựa tới lập tức lại hỏi thăm:
- Cho hỏi có phải là Phạm gia chủ và Lê chưởng quầy tới hay không?
Hiểu Linh có chút ngẩn người vì cái xưng hô Phạm gia chủ nhưng rồi nhẹ mỉm cười.
Ngọc Lan thì đáp:
- Đúng vậy, chúng ta theo hẹn tới.
Ngươi báo cho quản thôn một tiếng đi.
Người gia nhân vội mở cổng lớn rồi đáp:
- Vâng.
Mời hai vị đi theo tôi.
Trịnh quản thôn đã chờ các vị từ chiều rồi.
Trải qua một đoạn đường ngắn, Hiểu Linh và Ngọc Lan cùng hai chiếc xe ngựa dừng chân tại một sảnh lớn với lời giới thiệu:
- Đây là chỗ làm việc của Trịnh quản thôn cũng là nơi dân chúng tập trung khi có công việc của trang.
Hiểu Linh có chút nhíu mày hỏi lại:
- Dân chúng? Ta nghĩ nơi này chỉ có gia nhân Hà gia thôi chứ?
Ngọc Lan cười đáp:
- Không hẳn là như vậy.
Hà gia trang bên này ban đầu đúng là chỉ có gia nhân Hà gia mua về.
Nhưng sau đó thời gian loạn lạc, dân tứ xứ chạy về.
Gia chủ thấy họ đáng thương nên cho phép Trịnh quản thôn nhận một lượng dân chúng vào làm việc.
dần dà trang viên mở rộng hơn mà người về đây cũng ngày một đông.
Hiểu Linh gật đầu:
- Vân Sương huynh tấm lòng bồ tát.
Vị Trịnh quản thôn nghe thấy người đã tới thì vội vàng chạy về.
Bà nhìn Ngọc Lan khẽ gật đầu chào hỏi rồi quay sang Hiểu Linh kinh ngạc:
- Vị này là Phạm gia chủ mà gia chủ chúng ta nhắc mãi đây sao?
Hiểu Linh nhẹ cúi người chào hỏi;
- Trịnh quản thôn mạnh khỏe, ta tên Phạm Hiểu Linh.
Trịnh An Trang vội xua tay:
- Không dám, không dám.
Phạm gia chủ tuy tuổi trẻ nhưng địa vị cao quý, bà già ta sao dám nhận lễ của ngài.
Gia chủ lần trước đã dặn ta ngài là khách quý của bổn gia, ta nếu có gì tiếp đãi không chu toàn, mong ngài đại nhân đại lượng bỏ quá cho.
Hiện giờ ta dẫn ngài và Lê chưởng quầy sang phòng khách nghỉ ngơi, một lát dùng bữa tối.
Hiểu Linh khẽ lắc đầu:
- Trịnh quản thôn trước hết cho ta xem nhà nấm trước, an bài xong cho số bịch nấm kia rồi đến lượt chúng ta cũng không muộn.
Ánh mắt Trịnh An Trang vụt sáng:
- Lần này ngài tới đã mang theo nấm giống rồi sao? Ta còn tưởng rằng chuyến này Phạm gia chủ chỉ định khảo sát nhà nấm trước khi đưa nấm giống tới.
Nhà nấm theo hướng dẫn của ngài đã chuẩn bị tốt rồi.
Mời cả hai đi theo ta.
Hiểu Linh rất nhanh bắt được tia mừng rỡ trong mắt vị trưởng thôn ngoài ngũ tuần này.
Xem ra người này thật sự có thể tin được.
Trên đường đi, Hiểu Linh phá lệ mà hỏi thăm Trịnh quản thôn:
- Không biết Trịnh quản năm nay đã ngũ tuần chưa? Ta thấy ngài còn khỏe mạnh rắn rỏi lắm.
Hà gia chủ có người quản lý thông trang như ngài thật tốt.
Trịnh An Trang đáp:.
Đọc truyện chuẩn không quảng cáo ⩵ T r ???? ???? t r u y ệ n.????n ⩵
- Không giấu gì Phạm gia chủ, ta năm nay cũng 46 tuổi.
Cả đời ta gắn với ruộng vườn, được ân đức của gia chủ mà giúp ngài ấy quản lý gia trang.
Tuy nói là