Phu thê nói chuyện với nhau thêm dăm ba câu rồi cùng nhau ra giếng làm vệ sinh, trời đã không còn sớm nữa.
Nhà dưới mọi người cũng dần thức giấc, lục đục ra ngoài.
Lập Hạ thấy Hiểu Linh đã trở dậy liền hỏi:
- Tỷ… hôm qua đi đường xa mệt vậy sao tỷ không ngủ thêm lát nữa? Mọi chuyện trong nhà huynh đệ ta đều lo được ổn thỏa.
Hiểu Linh cười đáp:
- Hôm qua tắm xong ta đã ngủ rồi nên hôm nay thức dậy sớm.
Đệ yên tâm, ta biết sức khỏe của mình mà.
Trong nhà giờ chỉ có Tiểu Đông là cần chú ý sức khỏe thôi.
Lập Hạ đáp:
- Tỷ cũng nhận ra là huynh ấy mệt mỏi đúng không? Ta mấy nay đều thấy sắc mặt Đông ca không được tốt.
Lập Hạ quay sang Tiểu Đông:
- Ca hôm nay thấy thế nào rồi? Hôm qua cả ngày ta đều thấy ca không ăn được nhiều lắm.
Tiểu Đông chưa biết phải trả lời Lập Hạ thế nào thì Hiểu Linh nói:
- Đông ca của đệ có chút thiếu máu nên hoạt động mạnh hay đứng lên ngồi xuống đột ngột thì đầu váng mắt hoa, buồn nôn, sắc mặt cũng không quá tốt.
Thời tiết này cũng quá sức hại người nên ta đang dặn Tiểu Đông hạn chế bớt công việc, để đó ta làm.
Ta cũng đang nghĩ có những món ăn nào thích hợp bổ máu nấu ăn, vừa bổ sung cho Tiểu Đông, cũng tốt cho cả nhà.
Tiểu Đông quay sang nhìn thê chủ mặt không đổi sắc bịa ra câu chuyện hắn thiếu máu để hợp lý chuyện không cho hắn làm việc nặng lại bồi bổ thêm trước mặt nhị đệ thì rốt cuộc cũng hiểu câu nói của nàng: ai là bậc thầy đóng kịch.
Lập Hạ hoàn toàn không hay biết mà tin tưởng tuyệt đối thê chủ còn phụ họa:
- Tỷ nói cũng phải, thời tiết này mà đệ cúi bắt cua một hồi đứng dậy còn hoa mắt nữa mà.
Mấy việc nặng trước kia Đông ca dành làm cả, không mệt mỏi mới là lạ.
Hiểu Linh nghe Lập Ha nói cũng dặn dò:
- Đệ chú ý đấy, đừng có phơi nắng nhiều quá không lại cảm như Tiểu Hàn.
Lần đó đệ ấy dọa ta sợ chết khiếp.
Lập Hạ lau mặt xong thì gật đầu:
- Đệ biết, tỷ yên tâm.
Lập Hạ vừa rời khỏi, Tiểu Đông bất đắc dĩ nhìn Hiểu Linh hỏi:
- Thê chủ cứ nhẹ nhàng như vậy liền lừa Lập Hạ tin sái cổ.
Không biết ngài có điều gì giấu chúng ta không nữa.
Hiểu Linh nhẹ cười nhìn Tiểu Đông:
- Ngay cả thân phận thật sự của mình ta còn nói cho mọi người thì có gì mà đáng dấu diếm nữa chứ.
Huynh đó, ta biết nam nhân mang thai dễ suy nghĩ linh tinh, nhưng không cho phép huynh nghĩ ta có gì lừa dối hay có lỗi với huynh đó, biết chưa? Ta đời này chỉ có mình huynh thôi.
Tiểu Đông vốn chỉ muốn trêu đùa thê chủ một chút nhưng đột nhiên được nàng thổ lộ thì không khỏi ngượng đỏ mặt vội vàng vâng một tiếng rồi tránh đi.
Thê chủ không ít lần nói những câu khiến hắn ngượng ngùng như vậy..
tại sao lần nào hắn cũng không thể khống chế bản thân mà đỏ mặt, tim loạn nhịp vì nàng chứ.
Thật đáng ghét,
Bữa ăn sáng đơn