Mấy vị học sinh đi thi rốt cuộc cũng trở lại.
Tuy trung tuần tháng 8 đã diễn ra thi Hương nhưng khi thi xong họ vẫn không vội trở về mà ở lại thử sức thi Hội hoặc chờ đợi đề thi Hội đưa ra để bàn thảo một phen.
Dù sao thì ba năm mới tổ chức thi một lần, nhân dịp học sinh khắp nơi tề tựu về, họ cần kết giao thêm bạn mới, trao đổi thêm kiến thức.
Lần thi Hương này Trần thôn hãnh diện khi có ba vị cử nhân.
Nguyễn Gia cũng là một trong ba cử nhân lần
này trúng tuyển.
Vừa về tới quê nhà, bọn họ đã được làng mở tiệc khao rất lớn.
Gia đình bọn họ cũng nhận được không ít lễ vật chúc mừng từ bà con lối xóm.
Trong số mấy học trò dự thi của mình, việc Trí Viễn đỗ cử nhân đều nằm trong dự liệu của Chu Thanh An.
Hôm nay nhân dịp mấy học trò tới bái kiến, bà cũng hỏi phương hướng tiếp theo của nàng ta thế nào:
- Sau đây con có dự định gì chưa, Trí Viễn?
Nguyễn Gia kính cẩn đáp:
- Bẩm thầy, lần đi này con thi cử xong cũng đã ghé qua thư viện Lam Kinh sát hạch và đã nhận được sự chấp thuận nhập học của họ.
Ra Giêng, con sẽ tới Lam Kinh theo học tiếp ba năm.
Thời gian này con dự tính qua đó xem xét thu thập chỗ ăn ở xem thế nào.
Tuy rằng thư viện yêu cầu học sinh trọ học trong khuôn viên nhưng có một gian nhà nhỏ bên ngoài cũng không tệ lắm.
Ngày nghỉ có thể ra ngoài, người nhà có đến thăm nom cũng có nơi nghỉ lại.
Chu Thanh An nghe Nguyễn Gia nói chuyện thì cũng gật đầu, Đột nhiên bà nhớ tới một người học sinh khác có thư mời tới thư viện Lam Kinh thì quay sang nói:
- Nếu trò đi thư viện lần này thì gọi Hiểu Linh đi cùng.
Trò ấy cũng có thư mới tới Lam Kinh.
Tuy Hiểu Linh thông minh, mẫn tiệp nhưng dù sao vẫn là đứa nhỏ chưa đi được tới đâu, cần có người dìu dắt.
Trò ấy có thể sẽ không theo học nên hẳn là phải có một nơi để tá túc bên ngoài.
Nguyễn Gia trong lòng cười thầm nhưng trên mặt lại có chút lưỡng lự rồi đáp:
- Bẩm thầy, con sẵn lòng đưa sư muội đi Lam Kinh cùng, nhưng Hiểu Linh trước nay dường như có ấn tượng không tốt về con cho lắm.
Con e rằng sư muội sẽ tìm mọi cách từ chối.
Chu Thanh An khoát tay đáp:
- Ta là nói trước với con một tiếng để con xem thế nào chuẩn bị tư tưởng, chuyện bảo Hiểu Linh đi cùng thì để ta.
Tủ sách ta tích cóp cả đời đứa nhỏ đó sắp nuốt trôi hết rồi.
Con nghiện sách đó không có sách để đọc chắc chắn khó chịu lắm.
Đứa nhỏ đó có phần ngang bướng nhưng nói phải củ cải cũng nghe.
Ta còn là nói được trò ấy.
Nguyễn Gia nhìn lại thầy mình ánh mắt có chút ngạc nhiên.
Thời gian nàng rời đi không bao lâu mà Phạm Hiểu Linh đã khiến sư phụ có thể thương yêu