Sau khi tới trấn Đông An, đoàn người trụ lại ở một khách điếm, sắp xếp lại đồ đạc và nghỉ ngơi một đêm.
Sáng.
Nguyễn Gia phân phó cho quản sự đi tìm nhà còn mình cùng Hiểu Linh đi tới Lam Kinh thư viện bái phỏng.
Lam Kinh thư viện tọa lạc trên một sườn núi thoai thoải của dãy Lam Sơn.
Nhìn từ bên dưới, toàn bộ tòa thư viện chìm đắm trong màu xanh của núi rừng, có lẽ là một nơi thật sự tốt để các sĩ tử tĩnh tâm ôn học.
Bước chừng hai trăm bậc cầu thang, Nguyễn Gia dừng lại thở dốc nhìn Hiểu Linh vẫn điềm nhiên đi như không thì cảm thán:
- Sao sư muội có thể nhẹ nhàng đi như vậy.
Ta thật sự hết sức rồi.
Hiểu Linh cũng dừng lại đáp:
- Chút bậc thang này không làm khó được ta.
Nguyễn cử nhân nên chú ý sức khỏe hơn một chút.
Nguyễn Gia xua tay:
- Ta không hề yếu.
Trong đám học trò của thầy Thanh An, ta đã là một trong số những người khỏe nhất rồi.
Học trò a..
đâu có thể so được với nông phụ, người học võ thường xuyên rèn luyện chứ.
Hiểu Linh nghe Nguyễn Gia nói có chút nhíu mày.
Cái câu ngày xưa cô thường nghe học trò tay không thể nâng, vai không thể gánh thật sự là có thật sao.
Nếu yếu ớt như vậy, khi làm quan phụ mẫu lấy sức đâu ra mà làm việc chứ.
Hiểu Linh đáp:
- Vậy chúng ta đứng nghỉ một lát.
Nguyễn cử nhân bao giờ thấy ổn lại đi tiếp.
Nguyễn Gia cười cười nói:
- Có lẽ Lam Kinh thư viện cố tình xây nơi cao như vậy để đám học trò chúng ta một khi đã đi lên liền ngại xuống núi.
Như vậy có thể dành nhiều thời gian để học tập mà không bị xao nhãng quá nhiều.
Hiểu Linh cười khì một tiếng đáp lại:
- Sao Nguyễn cử nhân không nghĩ tới Lam Kinh thư viện cố tình làm vậy để phân loại những người tới đây.
Quá yếu ớt liền không thể theo hoc nơi này.
Muốn theo học? về rèn luyện thêm sức khỏe đi thôi.
Tiên Hiệp Hay
Vừa đi vừa nghỉ, rốt cuộc bọn họ cũng leo lên đến cổng thư viện.
Cánh cửa thư viện mở rộng nhưng bên trong lại không hề có người gác khiến Hiểu Linh có chút khó hiểu liếc sang nhìn Nguyễn Gia như muốn hỏi: nơi này là vậy sao?
Nguyễn Gia điềm nhiên bước vào nói:
- Cứ vào đi thôi.
Nơi này không có người giữ cửa.
Ta biết nơi có thể gặp viện trưởng, sư muội cứ theo ta là được.
Hiểu Linh gật gật đầu đi theo Nguyễn Gia.
Vừa đi cô vừa đánh giá xung quanh, nơi này… có chút vắng vẻ a… học sinh cũng không thấy nhiều lắm.
Cô hỏi:
- Lam Kinh thư viện vắng như vậy sao? Nơi này thật sự nổi tiếng như Thầy Chu nói?
Nguyễn Gia đáp:
- Lam Kinh thư viện xưa rất nổi tiếng với các thầy giảng dạy đều là các nhà Nho nổi tiếng.
Nhưng có lẽ do quá xa xôi, các thư viện khác trong nội đô phủ Thanh Hoa mọc lên, lôi kéo một phần các vị học giả nổi tiếng đi, dần dà học sinh theo học cũng ít dần.
Tuy mấy năm nay có phần đi xuống, nhưng thư viện truyền xuống được gần trăm năm này thật sự có rất nhiều sách đáng cho sư muội bỏ công lặn lội tới xin đọc.
Nhiều bậc Nho giả vẫn thường tới đây để nghiên cứu.
Hiểu Linh ồ lên một tiếng.
Nếu Lam Kinh thật sự đang sa sút như Nguyễn Gia nói thì có lẽ đây là cơ hội cho cô đầu tư vào giáo dục như ý tưởng ban đầu của mình đi.
Có điều, cô cần phải xem vị viện trưởng ở đây là người như thế