Trò chuyện một hồi, Nguyễn Gia cũng ý định xin cáo từ để về trấn trên lo công chuyện.
Hiểu Linh lần này đi cũng không mang theo hành lý nên cũng tạm biệt Phan viện trưởng để về cùng.
Trước đó, Phan viện trưởng cũng dẫn cô sang căn phòng sau này sẽ ở lại để Hiểu Linh có thể mua sắm thêm những đồ dùng cần thiết, ngày mai một lần chuyển lên là xong.
Hiểu Linh nhẩm nhẩm mua lại bộ chăn chiếu mới, thêm bút mực giấy, dầu thắp nữa liền đủ rồi.
Căn phòng lâu ngày không có người ở nên có phần lạnh lẽo.
Bọn họ chậm rãi xuống núi, xe ngựa đã chờ sẵn.
Nguyễn Gia hỏi:
- Tình hình tiến triển tốt như vậy hẳn là sư muội sẽ ở lại đây vài ngày rồi mới về?
Hiểu Linh gật đầu:
- Ta cũng định như vậy.
Nguyễn cử nhân xong việc cứ về trước, không cần phải chờ ta.
Nguyễn Gia gật đầu đáp:
- Ta thấy tuyến đường sông này là hợp lý nhất để đến Lam Kinh, nhà thuyền kia cũng đáng tin, sư muội có thể hỏi thông tin của bọn họ để sau này tiện công việc.
Hiểu Linh trả lời:
- Tạ Nguyễn cử nhân nhắc nhở, ta đã biết nhà thuyền thường neo đậu nơi nào.
Bọn họ thường xuyên qua lại giữa Trấn Tây Giai và Đông An nên muốn đón cũng không khó khăn lắm.
- Ừ.
Sau này sư muội nên có thư đồng đi cùng, Ít nhất thì có người hầu hạ, chiếu khán.
Muội có muốn nhắn nhủ gì với phu lang ở nhà không?
Chiếc xe ngựa lại lọc cọc lăn bánh sau khi cả hai an vị.
Nguyễn Gia cảm thấy thái độ của Hiểu Linh với nàng đang dần mềm hóa hơn.
Có lẽ vì những lời quan tâm thật lòng kia nên nàng ấy mới buông xuống sự cảnh giác.
Nguyễn Gia nhận thấy không cần cố gắng tìm hiểu con người này làm gì, chỉ cần đứng bên cạnh quan sát, làm bạn cũng có thể chứng kiến không ít điều thú vị.
Rõ ràng là nữ nhân nhưng lại có cái nhìn tỉ mỉ, tinh tế như nam nhân.
Ngay cả những động tác của nàng ấy đôi khi đâu đó toát ra sự mềm nhẹ của nam nhân.
Thật sự quan sát Hiểu Linh cũng đủ cảnh đẹp ý vui.
Hiểu Linh nghĩ cũng nên báo tình hình cho Tiểu Đông một chút.
Khi đi nàng không nói rõ sẽ đi bao lâu vì cũng không biết nơi này thế nào, sợ là huynh ấy sẽ lo lắng.
- Chiều về ta viết lá thư nhờ Nguyễn cử nhân gửi về cho phu lang vậy.
Nguyễn Gia hiếu kỳ:
- Ồ… ta có chút tọc mạch khi hỏi chuyện này nhưng phu lang của muội biết chữ sao?
Hiểu Linh gật đầu:
- Ta dạy cho huynh ấy và cả mấy tiểu đệ trong nhà.
Bọn họ cũng nên biết chữ để muốn đọc thứ gì thì đọc.
Nguyễn Gia lại hỏi:
- Ta còn nghe nói nhạc phụ của muội sống ở nhà muội?
Hiểu Linh bằng phẳng đáp:
- Phải.
Là ta đón nhạc phụ về sống cùng.
Ngài ấy chỉ còn lại một mình, sang bên này có ta và phu lang phụng dưỡng, vui hưởng tuổi già.
Tiểu Đông cũng không cần lo lắng cha già không ai chăm sóc.
Nguyễn Gia bất ngờ hỏi:
- Muội không thấy chuyện này trái với lễ giáo sao?
Hiểu Linh liếc mắt nhìn Nguyễn Gia một cái rồi nói:
- Lễ giáo? Ta làm cái gì trái lễ giáo rồi? Có cái lễ giáo nào cấm ta không được phụng dưỡng cha mẹ chồng sao? Mong Nguyễn cử nhân giảng giải cho.
Thái độ Hiểu Linh bất ngờ lạnh xuống khiến Nguyễn Gia sững lại.
Nàng chỉ là không kịp nghĩ mà nói ra câu đó thôi mà.
Nghĩ kỹ lại, thật sự không có điều gì cấm cản nữ nhân đón cha mẹ chồng về nhà cả.
Nguyễn Gia lắc đầu:
- Ta… chỉ là chưa từng thấy chuyện như vậy nên có chút nói sai rồi.
Xin lỗi muội.
Hiểu Linh cũng không nói gì thêm mà im lặng nhìn