Hiểu Linh ngẩn người nhìn vị viện trưởng già.
Bà ấy rốt cuộc đã tuyệt vọng đến mức nào khi chính mắt mình nhìn thấy tâm huyết bao năm dần lụi bại để rồi có thể quyết định trao thư viện vào tay người mà bà mới tiếp xúc được ít ngày là cô chứ.
Cô giống như chiếc phao cứu sinh cuối cùng của bà ấy vậy.
Nắm chặt không buông.
Nhìn Hiểu Linh ngẩn người, Phan Sư Khương hỏi lại:
- Sao? Quyết định làm nghĩa nữ của bà già này khó đến vậy ư?
Hiểu Linh hoàn hồn lắc đầu:
- Dạ không phải.
Chỉ là con được nhận quá nhiều trong khi vẫn chưa thể làm gì cho ngài.
Con… cảm thấy không dám nhận.
Viện trưởng… sao ngài có thể tin tưởng con như vậy khi mới chỉ tiêp xúc ít ngày ngắn ngủi?
Phan Sư Khương có chút dịu lại khi nghe Hiểu Linh nói chuyện.
Hóa ra là con bé không dám nhận chứ không phải không muốn.
Chỉ là tính cách bà chính là như vậy, đã yêu quý ai thì muốn cho người đó tốt hết thảy.
Hiểu Linh lại còn là người đem lại hi vọng phục sinh Lam Kinh thư viện, niềm trăn trở lớn nhất của bà nữa thì đương nhiên bà cũng phải nghĩ điều tốt nhất cho con bé.
Nghĩ đi nghĩ lại Phan Sư Khương nói:
- Nếu không như vậy đi.
Giấy tờ này ta tạm giữ lại chưa làm.
Ta sẽ nhìn con cải tạo Lam Kinh trong nửa năm.
Nửa năm đó nếu thật sự đạt hiệu quả, ta sẽ chính thức sang tên lại học viện cho con và công bố