Sáng 23 tháng Chạp.
Hiểu Linh dậy rất sớm để kịp đi chợ làng cùng Lưu thị.
Tiểu Đông bụng lớn, sáng sớm trời vẫn còn rất tối lại sương đêm lạnh ướt, hắn đi chợ nàng không yên tâm.
Lưu thị thì mang chút rá rổ rế đan được thời gian rảnh rỗi ra chợ bán.
Mấy thứ này trong nhà ông đã đổi mới hết rồi, đám này còn thừa lại để vậy cũng phí, bán đi mua chút quà bánh cho tụi nhỏ ở nhà.
Đi chợ 23 quan trọng nhất chính là cá chép và đồ mã cho ba vị Táo quân sau mới đến hoa quả, đồ ăn để cúng lễ.
Hiểu Linh nhìn thấy Lưu thị đã tìm được đồng bạn thì dặn dò ông:
- Con đi chợ xong sẽ về luôn nên nhạc phụ tùy tiện chơi với bằng hữu rồi về sau nhé.
Ngài không phải phụ thuộc theo con đâu.
Lưu thị cười đáp:
- Được rồi..
được rồi.
Con cứ bận việc đi.
Ta cũng chỉ hàn huyên với mọi người một chút rồi bán xong hàng là về.
Hiểu Linh gật đầu chào mấy người bọn họ rồi rảo bước đi chọn cá.
Quả nhiên, mấy chậu cá luôn đông khách.
Nhưng dù sao cá dùng để cúng ông Táo sau đó sẽ phóng sinh nên người dân đa phần chọn cá nhỏ nhanh nhẹn, giá không quá đắt là được.
Việc trả giá khi mua cá cũng không nhiều lắm.
Ai cũng chuẩn bị cho mình một cái nồi đất nhỏ để đựng cá mang về.
Cá ở làng nên cũng chỉ là loại cá chép đen thông thường nhưng cũng bán rất nhanh.
Hiểu Linh cẩn thận đặt cá vào nồi nhỏ, nước châm vừa đủ rồi đậy nắp lại.
Hôm qua Tiểu Đông đã kết quanh cái nồi nhỏ một sợi dây tạo thành quai xách để Hiểu Linh tiện cầm hơn nên cô cũng không cần ôm vào người.
Cách đó không xa là hàng đồ vàng mã.
Đồ này thực ra là được mua một lượng kha khá từ cửa hàng trên trấn về làng bán chỉ duy nhất dịp này nên “sản phẩm” cũng không quá đa dạng mẫu mã, chỉ có: quần áo quan đi cùng là mũ, hia đồng màu.
Nhưng dù sao cũng là đồ cho thần quan sử dụng nên trên trang phục được gắn thêm những họa tiết mây bay, đính “chỉ vàng”, thêu kim xa nhìn rất lấp lánh, bắt mắt.
Hiểu Linh cầm một chiếc mũ ô sa nhỏ xinh lên quan sát không khỏi cảm thán về sự khéo tay của người làm ra chúng.
Dù đồ trang trí rất đơn giản nhưng vẫn làm toát lên sự trang trọng tôn quý của trang phục quan viên.
Cô không quá quan tâm người bán hàng là ai chỉ thoáng nhìn là trang phục nam nhân, vẫn mải mê nhìn ngắm đồ nói:
- Ông chủ lấy cho tôi bộ cúng Táo quân.
Tiếng người bán hàng cất lời khiến Hiểu Linh phải ngẩng đầu nhìn lại:
- Phạm tu văn đi chợ thay Tiểu Đông nha?
Hóa ra người bán là bằng hữu của Tiểu Đông, phu lang Trần Tam Thanh.
Cô mỉm cười gật đầu chào hỏi:
- Trần Nguyễn huynh mạnh giỏi.
Ta đi chợ thay Tiểu Đông.
Chợ sớm thế này để huynh ấy đi ta không yên tâm.
Thượng Giang cười cười nhanh tay chọn đồ cho Hiểu Linh rồi buộc lại:
- Tiểu Đông thật có phúc.
Nhưng Phạm tu văn đừng cái gì cũng làm hộ đệ ấy.
Nam nhân có vận động làm việc thì mới dễ sinh được.
Ngài để đệ ấy ngồi không cũng không tốt đâu.
Hiểu Linh gật đầu:
- Ta biết.
Hàng ngày huynh ấy vẫn làm việc nhẹ nhàng mà, không