Sáng sớm mới khoảng giờ Dần khi mọi người còn say ngủ, Phan Nguyễn cùng Phan Nhan đã trở dậy.
Phan Nhan vốn thường dậy giờ này để nấu nước nóng rồi chuẩn bị bữa sáng cho Phạm gia.
Nước nóng luôn sẵn sàng trên bếp để gia chủ, chủ phu, lão quân cùng hai vị công tử trở dậy liền có thể dùng vệ sinh cá nhân.
Phạm gia làm nông dậy sớm nên hắn càng phải dậy sớm hơn mọi người mới được.
Cũng may Phạm gia đi ngủ sớm nên chuyện thức dậy vào giờ Dần cũng không khó.
Thấy phụ thân cũng dậy, Phan Nhan nhỏ tiếng:
- Phụ thân ngủ thêm một lát nữa.
Hôm nay ngài khó ngủ sao mà dậy sớm như vậy.
Phan Nguyễn búi cao mớ tóc lên nhẹ đáp:
- Hôm qua lão quân ngâm đậu còn chưa đãi vì chưa róc vỏ, ta dậy sớm đãi đậu để còn kịp đồ chín cho gia chủ gói bánh, sao có thể chờ đến mọi khi dậy được.
Con cứ làm việc của con, không cần quan tâm đến ta.
Bữa sáng nay con định nấu gì đấy?
Phan Nhan lúc này mới nhớ ra công việc thì khẽ gật đầu:
- Vậy một lát con bắc sẵn nồi hấp lên cho nước sôi trước, phụ thân đãi đậu xong có thể cho vào, bớt được chút thời gian.
Hôm qua phá lấu còn nhiều nên chủ phu có dặn nấu ít cơm và áp bánh bột ngô để ăn cùng là được.
Nấu cơm và làm bánh bột ngô cũng nhanh thôi nên lát nữa con ra phụ ngài.
Hai cha con trao đổi thêm mấy câu rồi nhẹ nhàng đi ra để Phan Nhân ngủ thêm một lát.
Cũng may ở Phạm gia nước giếng rất ấm, dùng tới đâu kéo lên tới đó nên bọn hắn cũng không phải chịu cái lạnh cắt thịt khi làm việc.
***
Đầu giờ Mão, Phạm gia cũng lục đục trở dậy, Phan Nhan vội lấy sẵn nước nóng ra thau, chuẩn bị sẵn sàng.
Nồi nhân đậu xanh cũng vừa vặn được, phụ thân vừa mới đổ ra chậu lớn cho nguội một chút.
Tiểu Đông vừa lau mặt vừa hỏi:
- Ta nghe động dưới bếp từ rất sớm.
Hai cha con ngươi làm gì dậy sớm vậy?
Phan Nhan có chút lo lắng hỏi:
- Chủ phu bị cha con tiểu nhân làm thức giấc sao? Thật xin lỗi.
Tiểu Đông lắc đầu:
- Không phải… là do ta bị chuột rút nên tỉnh.
Không liên quan đến các ngươi.
Phan Nhan có chút thở phào:
- Ta vẫn thường dậy giờ đó nhưng hôm nay phụ thân cũng dậy để đãi đậu nên có nói dăm ba câu khiến chủ phu khó ngủ rồi.
Tiểu Đông nhẹ cười:
- Không nghiêm trọng đến mức đó.
Thai lớn nên giấc ngủ của ta không quá tốt, hay tỉnh đêm nhưng cũng ngủ lại rất nhanh.
Ngươi không phải lo.
Phan Nhan nghĩ nghĩ một chút rồi ngập ngừng nói:
- Nếu không… nếu không ngài để ta ngủ ngoài gian chính canh đêm.
Chủ phu cần gì hay chỉ động một chút ta liền có thể tỉnh lại giúp ngài.
Chủ phu thai lớn nên cũng cần chú ý thêm một chút.
Bình thường nhà lớn chỉ có Hiểu Linh và Tiểu Đông ngủ nên không ai hay biết chuyện gì.
Đột nhiên nghe Phan Nhan đề nghị, hai má Tiểu Đông bừng đỏ ngượng ngùng.
Hắn đáp:
- Không cần đâu… Mỗi lần ta tỉnh, thê chủ đều tỉnh cùng hỏi thăm ta… ngài ấy rất cẩn thận.
Hơn nữa… hơn nữa… ta nghĩ thê chủ cũng không thích.
Hiểu Linh vừa đi ra nghe được đúng đoạn cần nghe.
Nàng cười nói thêm:
- Chính xác là ta không thích và cũng không cần trực đêm.
Tiểu Đông có ta lo lắng, ngươi không cần bận tâm.
Phan Nhan nhìn gia chủ và chủ phu ân ân ái ái thì khẽ dạ một tiếng rồi tránh đi.
Tình cảm của hai người họ thật tốt.
Ăn sáng xong, Hiểu Linh trải hai chiếc chiếu ở gian nhà còn lại, bày hết những thứ cần thiết để gói bánh lên: lá, lạt, gạo, thịt xào, đỗ đã được viên nắm đều đặn.
Cô gọi:
- Tiểu Đông bụng lớn đừng gói, ngồi lâu rất mệt.
Phan Nguyễn, Phan Nhân, Phan Nhan các ngươi biết gói chứ? Ngồi xuống gói đi.
Mình ta và nhạc phụ gói xong ba mươi cái chắc còng lưng mất.
Kinh nghiệm xương máu mấy năm gói bánh khiến Hiểu Linh không dám làm liều.
Ở nhà cô, mỗi lần làm chỉ khoảng mười lăm cái do cô và mẹ gói thôi mà cũng mất mấy tiếng đồng hồ, lưng như muốn sụm xuống.
Lần này gói ba mươi cái mà có hai người thì sợ rằng làm xong cái lưng cũng không thẳng nổi nữa.
Phan Nguyễn và Phan Nhan nhìn nhau một chút thì Phan Nguyễn lên tiếng:
- Gia chủ… gia chủ có thể dạy chúng ta không? Trước đây nhà ta chuyên hầu hạ kề cận chủ nhân ngày đêm nên những chuyện gói bánh Chưng ngày Tết cũng không đến lượt chúng ta làm.
Hiểu Linh à một tiếng.
Cũng phải, những người này là thiếp thân hầu hạ,