Trong khi chờ đợi Hà gia chủ tới, Hiểu Linh quyết định đi ra phía cửa hàng tìm hiểu một chút văn hóa ẩm thực nơi này. Phúc Lạc lâu là một nhà hàng thuộc loại trung bình của trấn Tây Giai. Nhờ đó các món ăn ở đây có thể phần nào lột tả được đồ ăn được mọi tầng lớp dân cư ưa thích.
Tiến ra cửa hàng chính, phần lớn bàn ăn đã trống. Nhà hàng này có 2 tầng: tầng 1 bán hàng cho tầng lớp dân cư phổ biến ở trấn Tây Giai, tầng 2 bao gồm mấy nhã gian để dành cho người giàu có. Hiểu Linh cũng chỉ nhìn ở phía dưới một chút mà không có ý định đi lên lầu 2 xem xét.
Điều khiến cô hài lòng nhất ở quán đó chính là sự sạch sẽ và thái độ nhanh nhẹn, có lễ của tiểu nhị khi tiếp đón, dọn đồ ăn và khi dọn bàn ăn. Trên bàn ăn cũng không có gì nhiều ngoài một ống đũa và mấy cái chén nhỏ.
Ở gần cửa quán, có một cái biển rất to. Mới nhìn qua cô cũng đoán được đó là thực đơn của quán. Đáng tiếc, loại chữ này cô không hề nhận thức. Ài… cô là một kẻ mù chữ a.
Nhưng điều đó không khỏi làm Hiểu Linh tán thưởng Trần Vân Sương về khả năng nhìn nhận và kinh doanh của hắn. Đặt địa vị như cô là một người khách lạ lần đầu bước vào quán. Tâm lý sẽ là không biết ăn gì và giá cả không biết có đắt không. Khi vừa nhìn thấy tấm biển có đề giá cũng gần như an tâm hơn. Người không biết chữ thì đành phải hỏi tiểu nhị vậy.
Nhìn thấy người tiểu nhị khi nãy đón tiếp cô đã rảnh tay, cô liền qua hỏi:
- Vị cô nương này, làm phiền cô một chút được không? Cô nương có thể cho ta biết danh sách món ăn kia viết những gì không?
Người tiểu nhị nở một nụ cười chuyên nghiệp trả lời:
- Rất sẵn lòng thưa quý khách. Trên bảng kia có 3 phần chính: phần cao nhất và nổi bật nhất là để thể hiện món ăn mới của tiệm. Khi nào có món ăn mới ra mắt, tên của nó sẽ được đề lên biển và ngày sẽ ra mắt món ăn đó. Phần thứ 2 là phần món ăn sáng. Phúc lạc lâu có phục vụ những món ăn sáng gồm: bún, cháo, bánh bao chạy mặn, bánh rán, bánh trưng nhỏ, bánh gối... Còn phần còn lại là thể hiện món ăn bữa chính gồm: cơm, canh tùy bữa, thịt xào rau các loại, các món gà, lợn, cá. Đó là các món nếu gọi sẽ rất nhanh có được. Còn lại nếu quý khách muốn gọi các món khác, sẽ phải chờ đợi lâu hơn một chút.
Hiểu Linh hơi nhướn mày. Cách nói chuyện này, cách phân món ăn này làm cô có chút liên tưởng tới hiện đại. Không lẽ Trần Vân Sương là một người xuyên việt như cô?
- Ồ. Cách giới thiệu món ăn và cả cách sắp xếp món ăn như vậy ta nghe thực mới lạ. Cái này là do chưởng quầy phân phó xuống cho các vị sao?
Vị tiểu nhị cười cười:
- Đây là bài tập huấn đầu tiên khi chúng ta được nhận vào làm việc ở đây phải thuộc. Ta cũng không rõ là do ai đặt ra nữa, quý khách thông cảm.
Hiểu Linh cười cười:
- Đa tạ.
Hiểu Linh quay trở về phòng chờ phía sau. Tiểu Đông và Tiểu Nhã có phần bất an khi cô đi mất, vừa nhìn thấy cô thì không khỏi thở phào một tiếng. Hiểu Linh cười cười, đi tới chỗ họ, ngồi xuống chờ đợi.
Rất nhanh, cô liền nghe thấy tiếng bước chân nhỏ vụn, vội vã hướng về phía này. Ngước nhìn ra cửa, một nam nhân với mái tóc được vấn cao, bộ trang phục màu xanh thiên thanh nền nã bước vào. Gương mặt không giấu được vẻ mặt vui mừng xen lẫn chút lo lắng. Nhưng khi vừa đi vào, đảo mắt một chút, không thấy bóng dáng người hắn muốn tìm kiếm, ánh mắt Trần Vân Sương liền thu liễm lại.
Hiểu Linh cũng không có thói quen quan sát ai quá lâu. Cô đánh mắt sang hỏi Tiểu Nhã. Hắn gật đầu xác nhận với cô đó chính là người cần tìm. Hiểu Linh đứng dậy, hơi nghiêng người chào hỏi:
- Đây chính là Hà gia chủ đi. Hân hạnh được gặp mặt. Tại hạ tên Phạm Hiểu Linh. Là có người gửi lời nhờ ta đế tìm Hà gia chủ.
Trần Vân Sương làm động tác mời ngồi, cử chỉ tao nhã, lịch sự, đáp:
- Xin chào Phạm cô nương. Không biết ta có thể giúp được gì cho cô nương đây.
Hiểu Linh nhếch miệng, mỉm cười:
- Ta muốn nhờ ngài xem xét dùm ta người này một chút mà thôi.
Vừa