Hiểu Linh mang sang đến nơi vừa vặn đụng Trần bá mẫu từ bên ngoài khám bệnh về. Thấy cô, Trần Bạch Trật vui vẻ, hỏi:
- Tiểu nha đầu có việc sao? Ngươi a… không có việc gì liền quên mất bà già như ta.
Giọng nói vui vẻ nhưng cũng pha chút ai oán, giận dỗi của Trần bá làm cô càng ngại, cười cười:
- Bá mẫu vừa đi khám bệnh về sao? Hôm nay nhà ta nấu chút món ăn mới, nên ta cố ý mang sang cho ngài nếm thử.
Trần Bạch Trật cười cười, hướng vào nhà trước, nói:
- Đi… vào nhà uống với ta ly trà đã rồi nói sau.
Hiểu Linh cầm hộp thức ăn đi theo sau. Vừa vào đến sân đã thấy Trần bá phụ đi ra:
- Là Hiểu Linh sao? Vào nhà đi con. Lát ở lại ăn cơm cùng bá mẫu của con luôn. Cũng đã lâu lắm rồi, con không sang nhà ta ăn cơm a.
Cô liền đưa luôn hộp thức ăn cho Lý thị, nói:
- Bá phụ. Nhà con nấu chút món ăn mới, mang sang cho bá mẫu, bá phụ và hai tỷ muội ăn thử. Cơm ở nhà cũng nấu gần xong rồi. Để khi khác, con qua sau.
Lý thị cầm hộp thức ăn nhưng vẫn nói:
- Không được. Có lý nào con sang đúng bữa cơm, ta còn để con về nhà ăn được. Cũng chỉ cơm canh rau dưa bình thường. Ở lại làm với bá mẫu con một ly rượu đã.
Hiểu Linh cười cười:
- Bá phụ. Người làm vậy, lần tới có món gì ngon, con lại không dám mang sang hiếu kính hai người rồi. Lần khác, người gọi sang ăn cơm, con nhất định sẽ sang. Còn lần này thì thôi.
Đúng lúc này, Trần bá mẫu cũng lên tiếng:
- Nha đầu này đã nói vậy thì để lần khác đi. Cũng không phải là không có dịp gì.
- Còn không nhanh vào nhà, không ăn cơm thì cũng vào uống với ta ly trà rồi hãy về chứ.
Trần Bạch Trật nói với Lý thị rồi quay sang nói Hiểu Linh. Cô cười với Lý thị một cái rồi đáp:
- Ân… bá mẫu. Ta vào ngay.
Hiểu Linh vào nhà đã thấy Trần bá mẫu rót hai ly trà hoa cúc ra. Trà hoa cúc là thức trà dân dã, dễ làm nhưng lại có tính chất hạ nhiệt, dưỡng thân tốt. Những nam tử trong nhà, mùa hoa cúc, rảnh rỗi sẽ đi hái một ít về xao cho nhà uống những khi có khách đến.
Cô ngồi xuống đối diện Trần bá mẫu. Bà nhìn theo từng động tác của cô, mỉm cười:
- Trong nhà tình hình ổn cả chứ. Nếu có gì cần ta giúp thì chớ ngại nói. Ta nghe Tiểu Hàn nói ngươi mua gà về nuôi. Cái này cũng là điều tốt. Chú ý chăm sóc chúng một thời gian cũng có thu nhập.
Hiểu Linh gật đầu:
- Ân. Bá mẫu. ta biết. Ngài mấy hôm nay bận rộn sao? Còn phải đi xa khám bệnh?
Trần Bạch Trật uống một ngụm trà, đáp:
- Cũng không có gì. Đợt này đang mùa hái thuốc. Ta tranh thủ lên núi kiếm một chút thảo dược ít gặp làm bán cho mấy hiệu thuốc trên trấn. Cuộc sống vẫn ổn định vậy thôi.
Hiểu Linh ngẫm nghĩ một chút, rồi nói mục đích của mình sang đây:
- Bá mẫu, ta định dựng hai gian nhà tranh đựng lương thực. Ta cảm thấy để lương thực trên nhà chính có chút không ổn, rất chọc người chú ý. Nên ta muốn sang hỏi bá mẫu về nhân công và phí tổn xem thế nào.
Vừa nói chưa hết lời, Hiểu Linh chợt nhận một cái cốc đầu đau điếng. Ôm đầu kinh ngạc nhìn về phía Trần bá mẫu đang nộ khí xung thiên, không hiểu chuyện gì