Chiếc quần được cởi
bỏ. Giữa đôi chân thon dài, mềm mại kia thực sự là một con quái vật.
Tiểu Đông ngượng ngùng che đi tiểu đệ của mình lúc này đã sừng sững đứng lên, nhỏ giọng nói:
- Thê chủ… ta đã sẵn sàng rồi.
Hiểu Linh lúc này dục vọng gần như đã phủ kín đôi mắt. Quá trình thưởng thức cơ thể kia khiến cả người cô khô nóng không thôi, kêu gào được lấp đầy, được chơi đùa thỏa thích với nam nhân này.
“Ầm… ầm…. ầm….” từng
đợt từng đợt sấm chớp nối tiếp nhau khiến cô giật mình. Lý trí phần nào
quay trở lại. Cô đang làm cái quái gì thế này. Cho dù cô không coi Tiểu
Đông là đệ đệ, muốn hắn là nam nhân của cô. Nhưng là, cô không thể nhân
lúc hắn còn chưa biết sự thật mà chiếm lấy hắn như thế này. Hắn sẽ ra
sao nếu biết cô vốn không phải là thê chủ của hắn. Cho dù biết Tiểu Đông sẽ không ưa thích gì bản thể, nhưng đừng coi thường những thứ nam nhân
nơi này được giáo dục từ nhỏ. Trinh tiết là thứ bị coi nặng hơn cả mạng
sống của họ đấy. Trong đầu cô như có một cuộc đánh lộn: làm hay không
làm.
Thấy Hiểu Linh đột nhiên dừng lại, nhìn hắn chằm chằm, Tiểu Đông hoảng sợ rồi. Thê chủ đây là làm sao. Tại sao nàng dừng lại. Tại
sao lại nhìn hắn như vậy. Không lẽ nàng thực sự ghét bỏ hắn. Nhiệt tình
lúc nãy chỉ là do rượu sao. Nghĩ đến đây, cả người Tiểu Đông như rơi vào hầm băng. Nước mắt không tự chủ được rơi xuống. Hết rồi, tất cả hết
rồi. Hắn cúi đầu, co cụm người lại một góc, run rẩy khóc.
Hiểu
Linh như bừng tỉnh từ suy nghĩ. Tự cười mỉa chính mình. Ngươi ở đó mà
đạo đức giả cái gì. Đã đến mức này thì dù làm hay không làm có gì khác
nhau, đều sẽ gây thương tổn cho hắn. Nếu tiếp tục, ít nhất Tiểu Đông là
người của ngươi. Tâm trí đã định thì chẳng còn gì phải do dự nữa. Cô từ
tốn trút bỏ quần áo còn lại trên người, kéo ôm lấy Tiểu Đông, phun vào
lỗ tai hắn:
- Xin lỗi. Ta không nhịn được nữa…
Cô áp
hắn dưới thân. Hai cơ thể trần trụi hoàn toàn ma sát với nhau khiến Hiểu Linh như bị điện giật. Cơ thể hắn mềm mại, man mát xoa dịu nhiệt độ
hừng hực của cô.
Tiểu Đông ngơ ngác bị Hiểu Linh ôm vào lòng rồi vỡ òa trong hạnh phúc. Hắn gắt gao ôm lấy nàng. Đôi tay dùng hết khả
năng cảm nhận thân thể của thê chủ. Đôi môi vụng về học theo nàng hôn
lên những nơi hắn chạm tới được. Thê chủ đang ở bên trên hắn, nhiệt tình mà tham lam cắn mút cơ thể hắn. Thân thể nàng nóng rực như lửa khiến
hắn không muốn buông ra. Hắn nhắm mắt cảm nhận nàng. Đôi tay thê chủ bừa bãi nắn bóp mông hắn. Tiểu đệ của hắn như có như không chạm vào u kính
ẩm ướt của nàng làm hắn kích động không thôi.
Hiểu Linh lúc này
thỏa thích nắn bóp bờ mông gợi cảm của Tiểu Đông. Cố tình như có như
không thỉnh thoảng chà sát tiểu muội của mình với tiểu đệ của hắn. Cô tà ác muốn nhìn nam nhân dưới thân mình rên rỉ vì sung sướng, khao khát
được ăn thịt mà lại ngượng ngùng không dám cầu xin. Cô nhẹ thổi vào tai
hắn:
- Tiểu Đông… huynh thật mê người….
Nói rồi, cô luồn lưỡi mình vào lỗ tai hắn trêu ghẹo, đồng thời nắm lấy tiểu đệ của hắn mà xoa bóp.
Tiểu Đông bị tập kích bất ngờ khiến cả người cong lên, lớn tiếng hô:
- A… ân…
Ngay sau đó dùng tay bịt kín miệng của mình… sợ rằng người khác sẽ nghe được mất.
Hiểu Linh cười khẽ, thổi vào tai hắn, mị hoặc nói:
- Không phải che… huynh thích thì cứ kêu lên. Ta muốn nghe… nhưng là nếu trời
không mưa… sợ rằng người khác sẽ nghe thấy đấy…
Vừa nói, tốc độ ở tay cô càng gia tăng khiến Tiểu Đông không biết làm sao, chỉ có thể
liều mạng