Hiểu Linh run lên khi nhận ra người đang ôm lấy cô.
Kìm lại bản thân, không cho phép quay đầu, cô hỏi:
Tiểu Đông...!nếu...!nếu người kia quay lại.
Ngươi chọn ta hay chọn nàng?
Tiểu Đông siết chặt hơn vòng tay của mình.
Cả khuôn mặt vùi vào tấm lưng rộng rãi của nàng, tham lam hít vào khí tức mát lạnh chỉ của riêng nàng.
Nức nở đáp:
Ta chỉ nhận định ngài là thê chủ của ta...!Ta yêu thích ngài...!thực tâm yêu thích ngài.
Ai trở về cũng không nhận.
Suốt đời chỉ là phu lang của ngài thôi.
Xin ngài...!thê chủ...!trở về được không.
Hiểu Linh vỡ òa trong sung sướng.
Cô được bọn họ đón nhận, được Tiểu Đông ưa thích.
Trong số 3 người bọn họ, cô chỉ sợ nhất Tiểu Đông không chấp nhận cô bởi luân thường đạo lý ràng buộc, bởi hắn là người sẽ cùng cô đến hết đời.
Cô sợ hãi nếu cứ mãi giấu diếm, sự thật khi lộ ra, cô trao đi tình cảm lại nhận về sự oán hận xa lánh của hắn.
Lời nói hắn yêu thích cô như lấp đầy tâm Hiểu Linh lúc này.
Nhẹ nhàng gỡ tay Tiểu Đông ra, quay người để đối diện với hắn.
Đưa tay lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má, cô mỉm cười hạnh phúc:
Tiểu Đông.
Không khóc...!chúng ta về nhà.
Về nhà rồi nói chuyện, được không?
Tiểu Đông cố gắng ngừng khóc, nhưng những tiếng nấc nghẹn vẫn không thể nào ngừng được.
Hiểu Linh tay nắm chặt tay hắn, nhẹ giọng hống:
Chúng ta về nhà nhé.
Được không....
Tiểu Đông gật gật đầu.
Nhiệt độ từ tay thể chủ truyền đến tim hắn ấm áp, lấp đầy khoảng trống rỗng mấy ngày này.
Hắn nhận ra, nàng trong tim hắn đã không gì có thể thay thế được.
Hiểu Linh nắm chặt tay Tiểu Đông mà dắt về.
Đôi thê phu trẻ tuổi đi trên đường làng.
Thê chủ nắm tay tiểu phu lang đang khóc thút thít, thỉnh thoảng đưa tay lên lau nước mắt khiến không ít người làng ghé mắt nhìn...!Sau ngày hôm nay, lại một đống chuyện bát quái mới trong cái làng này cho xem.
Vừa bước chân về đến cửa, Hiểu Linh đã nghe thấy tiếng khóc nấc gọi tỷ tỷ của Tiểu Hàn.
Tay vẫn nắm chặt ta Tiểu Đông không bỏ, cô rảo bước đi nhanh vào nhà.
Tiểu Hàn vẫn ngồi bệt dưới nền nhà mà khóc.
Lưu thị ở bên dỗ dành xoay quanh, tìm cách lôi nhóc đứng dậy.
Nhưng đứa trẻ ngang bướng dứt khoát không chịu đứng dậy, ăn vạ dưới đất.
Lập Hạ đứng bên cạnh trầm mặc.
Vừa thấy bóng người đi vào, cả ba nam tử ngóng nhìn ra cửa.
Vừa nhìn thấy cô, Tiểu Hàn lồm cồm bò dậy, đưa tay gạt nước mắt rồi chạy vèo ra ôm chặt lấy chân cô.
Dùng hết sức bình sinh mà ôm cứng lấy, không nói không rằng.
Cố chấp đến cực điểm.
Lập Hạ ngơ ngác nhìn cô, nhẹ giọng hỏi như đang là mơ:
Tỷ tỷ....
Ân...
Hiểu Linh mỉm cười.
Nghe được đáp lại, nước mắt Lập Hạ xoành xoạch rơi xuống không tiếng động, lững thững lại gần ôm lấy eo cô, vùi mặt vào người cô mà lặng lẽ khóc.
Hiểu Linh dùng tay còn lại nhẹ vỗ lưng hắn.
Lưu Thị đứng dậy, cười hiền từ nói:
Con đã về.
Vâng.
Con đã về.
Nói đoạn, ông đi ra ngoài, để lại không gian cho bốn người.
Bọn họ cũng không biết đứng đó bao lâu.
Tiểu Hàn, Lập Hạ đều không chịu buông tay.
Mà cô thì đương nhiên không thể buông tay Tiểu Đông.
Bất đắc dĩ, cô cười cười nói:
Mọi người không định ngồi xuống sao? không thấy mỏi sao? Ta đứng một hồi đã thấy mỏi rồi.
Lúc này cả Tiểu Hàn và Lập Hạ đã ngừng khóc.
Nghe cô nói