Tiểu Đông không thể nhớ được rốt cuộc những gì đã xảy ra nữa.
Khi hắn nhắm mắt ngủ mất, nàng đang ôm lấy hắn chậm rãi an ủi sau khoảng thời gian vận động kịch liệt vừa vui thích vừa mệt mỏi ấy.
Môi lưỡi đã tê dại đi bởi những nụ hôn triền miên.
Đầu óc chỉ còn là hồ nhão.
Hắn thức dậy cũng không biết bây giờ là giờ nào.
Vừa mở mắt liền có thể thấy thê chủ quần áo chỉnh tề nhưng vẫn nằm cùng hắn, ánh mắt ôn nhu cười, nhẹ hỏi:
- Huynh tỉnh rồi sao? Mệt lắm không?
Tâm hắn ngọt lịm nhưng cũng không tránh khỏi xấu hổ ngượng ngùng:
- Ta… thê chủ dậy lâu chưa? Sao ngài không đánh thức ta.
Giờ này là giờ nào rồi?
Hiểu Linh vuốt nhẹ mi tâm hắn, cười:
- Ta dậy lâu rồi, thấy huynh ngủ ngon quá cũng không nỡ đánh thức.
Hôm qua ta đã giày vò huynh nhiều như vậy nên muốn để huynh ngủ đến tự nhiên tỉnh.
Cánh cửa nhà đang khép hờ đột nhiên mở thêm một chút.
Cái đầu nho nhỏ liền thò vào tìm kiếm đầy lo lắng.
Chợt nhìn thấy cả tỷ tỷ và Tiểu Đông ca vẫn còn nằm, Tiểu Hàn có chút sốt ruột đẩy cửa, chân ngắn chạy vội lại giường nhưng cũng không dám lớn tiếng:
- Tỷ tỷ..
Đông ca hai người bệnh sao? Hai người ốm mệt thế nào? Ta..
ta đi gọi Trần bá mẫu sang có được không?
Tiểu Đông nhìn thấy Tiểu Hàn thì có chút co rúm lại.
Hắn lúc này không mặc gì… chỉ chùm lên lớp chăn mỏng..
Nếu… nếu để thằng bé nhìn thấy thì hắn biết giải thích thế nào.
Ánh mắt cầu cứu lập tức nhìn về phía thê chủ.
Hiểu Linh có chút bất ngờ với hành động của Tiểu Hàn.
Nhưng thật may là thằng bé không như mọi khi la toáng lên cho cả nhà biết mà chạy tới.
Cô chậm rãi ngồi dậy như không có chuyện gì xảy ra.
Dù sao thì hôm nay cô tỉnh rất sớm, đã trang phục chỉnh tề, cũng vệ sinh cá nhân xong rồi.
Cô hạ tông giọng nghiêm túc một chút đáp:
- Ta không có sao, nhưng Tiểu Đông ca của đệ thì bị mệt.
Bình thường huynh ấy dậy rất sớm đúng không? Nhưng hôm nay ngoại lệ ngủ rất ngon nên chắc tại hôm qua ta dày vò huynh ấy nhiều quá nên vậy.
Tiểu Hàn cái hiểu cái không.
Cái gì mà giày vò.
Nhưng Tiểu Đông thì lại hoàn toàn hiểu những lời thê chủ ấy.
Khuôn mặt lập tức đỏ bừng nhưng cũng sợ.
Ngài ấy định nói với Tiểu Hàn sao.
Thằng bé còn nhỏ lắm… nó không hiểu sẽ đi nói khắp nơi mất.
Tiểu Hàn khó hiểu hỏi:
- Tỷ tỷ giày vò Đông ca thế nào khiến huynh ấy mệt mỏi như vậy? Tỷ thật xấu.
Tiểu Đông chỉ biết vùi đầu vào chăn trốn tránh cuộc hội thoại của hai tỷ đệ.
Trong lòng thầm cầu xin thê chủ đừng trêu đùa hắn.
Hiểu Linh gật đầu đáp:
- Ừ.
Tỷ xấu thật.
Hôm qua nha… bắt Tiểu Đông ca vừa từ trên núi về liền phải chạy đuổi theo ta.
Rồi buổi trưa thì vội vã làm cơm.
Buổi chiều còn bắt huynh ấy lên trấn dọn dẹp nhà trọ của ta nữa.
Huynh ấy không mệt mới lạ.
Tiểu Hàn nghĩ nghĩ thấy cũng đúng thật.
Hôm qua hắn cũng đặc biệt mệt mỏi nên đi ngủ rất sớm, cả đêm còn không hề dậy đi vệ sinh lần nào hết.
Chắc chắn là do khóc và giữ lại tỷ tỷ mệt quá nên mới vậy.
Tiểu Đông ca bận như vậy, không mệt mỏi mới lạ đó.
Hắn nhỏ giọng:
- Vậy chúng ta nên làm gì hả tỷ?
Hiểu Linh nghiêm túc nói dóc:
- Ta đã theo dõi Đông ca của đệ từ sáng.
Huynh ấy đã tốt nhiều lắm, chỉ cần ngủ thêm một chút nên không cần nhờ Trần bá mẫu.
Đệ cũng đừng nói với ai, nếu không Lập Hạ và Lưu thúc biết lại lo lắng, biết không.
Tiểu Hàn gật gật đầu với Hiểu Linh rồi quay sang Tiểu Đông:
- Đông ca cứ ngủ tiếp nha.
Bữa sáng Lưu thúc