Hiểu Linh vội vàng phóng như bay về nhà.
Tiểu Hàn còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy tỷ tỷ lục tung tủ lấy một bộ quần áo của nhị ca.
Mà nhị ca thì được tỷ tỷ cõng trên lưng cũng không phản ứng gì hết.
Bình thường huynh ấy bị tỷ tỷ ôm một chút, trêu một chút thì mặt mày đã đỏ lựng và phê bình tỷ ấy rồi.
Hiểu Linh lấy bộ đồ khô cho Lập Hạ rồi lựa bến sông kín đáo gần nhà cô đi xuống.
Thời buổi này thầy khan thuốc hiếm, nếu để bị bỏng sâu thì không biết hậu quả sẽ như thế nào.
Cô cần phải hạ nhiệt thật nhanh cho da của Lập Hạ.
Mà cách tốt nhất cô nghĩ ra chính là ngâm mình luôn xuống sông.
Lập Hạ nãy giờ ngồi trên lưng của tỷ tỷ cũng không biết tỷ ấy định làm gì.
Nhưng hắn lúc này không cần quan tâm đến thứ gì hết, chỉ cần biết tỷ ấy ở sát bên cạnh hắn liền được rồi.
Hiểu Linh chuẩn bị xong xuôi thì nhẹ giọng nói:
- Lập Hạ, bây giờ chuyển sang ta bế đệ nhé.
Đệ ôm tích nước nóng bị bỏng nên cần ngâm người dưới nước một lát cho vết bỏng mát đi mới được.
Nên ta ôm đệ rồi cùng ngâm người được không?
Lập Hạ lúc này giống như có chút hồi phục.
Cậu len lén nhìn tỷ tỷ của mình xem tỷ có tức giận không.
Từ ngày tỷ tới đây, cậu và Tiểu Hàn luôn bị nghiêm cấm bưng bê đồ nóng vì sợ sẽ bỏng.
Lần này cậu cố tình bê tích nước đi vì biết chắc tỷ tỷ sẽ rất thích.
Tỷ ấy sẽ không mắng cậu đi.
Lập Hạ cúi đầu lí nhí:
- Cũng..
cũng không phải bỏng gì… chỉ bị rát một chút.
Tỷ… tỷ đừng tức giận.
Hiểu Linh dở khóc dở cười.
Giờ mới nhận ra là mình sai sao? Mà cô đã mắng được câu nào đâu kêu cô tức giận.
Hay nhóc sợ cô sẽ thu sau tính sổ, chờ mọi chuyện xong xuôi rồi mới bắt đầu phạt.
Ân… cô chính là muốn như vậy đó.
Giờ cái quan trọng chính là để Lập Hạ ngâm nước trước.
- Bị đỏ rát là đang bị bỏng nhẹ, nếu không làm mát nhanh sẽ bắt đầu nồi bong bóng nước.
Nghe tỷ.
Cùng tỷ xuống ngâm người một lát.
Lập Hạ lúc này mới chầm chậm buông ta đang ôm cổ Hiểu Linh ra.
Cô đổi thế bế lấy thằng bé rồi cẩn thận lội xuống nước đến ngang ngực mình.
Cô nói:
- Ngâm thế này phải một khắc mới có thể làm mát sâu các lớp da bị bỏng.
Nhưng nếu đệ không chịu được thì nói ta, biết không.
Ta không muốn vì chữa bỏng mà lại mắc cảm lạnh đâu.
Lập Ha ngoan ngoãn gật đầu:
- Ân..
đệ biết rồi.
Tỷ không tức giận.
Hiểu Linh tức cười, quạt nhẹ vào mông Lập Hạ một cái nói:
- Giờ mới biết ta sẽ tức giận không phải đã muộn rồi sao?
Lập Hạ cúi đầu:
- Đệ xin lỗi mà.
Hiểu Linh thở dài một tiếng nói:
- Ta cấm các đệ làm cái này làm cái kia là do muốn tốt cho đệ và Tiểu Hàn.
Hai đứa còn quá nhỏ, nhiều khi sẽ không phân tích được hết những cái lợi cái hại trong hành động của mình.
Hoặc cũng định lượng không chính xác mối nguy hiểm đến từ hành động đó.
Hôm nay cũng may là bỏng nhẹ, nếu nặng hơn sẽ bắt đầu nổi phỏng nước và thậm chí là da dẻ sẽ bị ăn mòn, nhăn nhúm lại vừa đau đớn lại còn để lại sẹo vĩnh viễn.
Sau này cho dù khỏi hẳn, những ngày thời tiết khô hanh, phần da bị bỏng sẽ bị căng tức, ngứa ngáy châm chích vô cùng khó chịu.
Đệ xem, chỉ vì một tích nước muốn mang ra cho tỷ mà đệ bị như vậy thì thử hỏi có đáng không? Tỷ có đau lòng không?
Lập Hạ tròn mắt nhìn Hiểu Linh đáp:
- Đệ không nghĩ nó sẽ nghiêm trọng như vậy.
Nó...!nó cũng không phải nước sôi hoàn toàn mà.
Hiểu Linh thở dài:
- Trên đời này có rất nhiều chuyện cả đệ và ta đều chưa biết.
Nhưng những gì ta nói thì nhất thiết phải nghe theo, biết không?
***
Tiểu Đông cùng Lưu thị lật đật về nhà thì thấy mình Tiểu Hàn ngơ ngác trông nhà.
Tiểu Đông sốt ruột hỏi:
- Tiểu Hàn, tỷ tỷ đệ và Lập Hạ có về nhà không?
Tiểu Hàn gật đầu đáp:
- Có nha..
tỷ tỷ vội vàng về lấy quần áo của nhị ca rồi lại cõng ca ấy đi luôn về phía bờ đê.
Đệ chạy theo sau thì thấy tỷ ấy xuống sông.
Nhưng trước tỷ tỷ có dặn không cho phép đệ xuống sông nên đệ quay về.
Tiểu Đông nhíu mày hỏi:
- Bến sông nào?
Tiểu Hàn chỉ chỉ về phía bến sông gần nhà:
- Là bến sông ngay gần nhà mình, có nhiều cây