Hiểu Linh đăm đăm nhìn người ngồi đối diện.
Cô chậm hỏi:
- Cô Trịnh có thể miêu tả một chút về người em nơi xa của ta không?
Trịnh An có chút ngẩn người nhìn sự thay đổi trong thái độ của nữ nhân trươc mặt.
Đến chính bản thân hắn còn không tin những gì mình vừa được lướt qua, nhưng nữ nhân này dường như không hề nghi ngờ.
Hắn trầm mặc rồi cố gắng nói:
- Người đó cao lớn, tóc rất ngắn, mặc một bộ đồ lạ lùng nhưng chất liệu rất tốt.
Khung cảnh xung quanh cũng rất lạ.
Người đó ngồi nhìn vào một thứ gì đó hình chữ nhật đen với những thứ biểu tượng kỳ quái giống như đang dõi theo nó.
Ta… ta… không biết phải miêu tả thế nào.
Mọi thứ đều ngoài tầm hiểu biết.
Hiểu Linh lặng người trong vài giây rồi cười khì một tiếng.
Nếu không phải người này nhìn thấy Hiểu Minh thì có khả năng là đọc trong trí nhớ của cô.
Người thời đại này không thể hình dung ra khung cảnh mà có thể là lúc em cô đang làm việc được.
Nhưng dù là khả năng nào thì người này thật sự có năng lực.
Cô điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình ngay ngắn rồi nói:
- Xin hỏi, Cô Trịnh là xem trong trí nhớ của ta hay thông qua ta mà nhìn thấy người kia vậy? Chỉ cần cô Trịnh giải đáp dùm ta thắc mắc này thì mọi sự về bản thân ta đều có thể nói cho ngài biết.
Lưu thị nghe thấy Hiểu Linh nói chuyện thì hoảng hốt ngăn lại:
- Hiểu Linh, không được đâu con ơi.
Hiểu Linh quay sang cười trấn an ông và nói:
- Nhạc phụ không cần lo lắng.
Nếu thật sự cô Trịnh đây có thể nhìn ra thân thế của con thì cho dù có muốn giấu cũng không được.
Nếu ngài ấy có thể giúp con đôi khi nhìn trộm được mẫu phụ con ở nơi kia thì trả giá bất kỳ điều gì con cũng làm.
Con yêu thích nơi này nhưng con cũng luyến tiếc gia đình con ở nơi xa.
Trịnh An nhìn nữ nhân kia một hồi.
Hắn thật sự rất tò mò về những cảnh tượng ban nãy mình vừa nhìn thấy.
Những thứ đó rõ ràng xuất phát từ nơi mà nữ nhân từng sống.
Nếu không có người này làm môi trường dẫn, hắn cũng không thể nhìn thấy những điều đó.
Có lẽ nào đó chính là tiên cảnh trong truyền thuyết? Nhưng sư phụ hắn trước khi qua đời đã căn dặn rất kỹ.
Khả năng thông qua một người có thể nhìn thấy khung cảnh xung quanh những người thân cận của hắn nếu để kẻ có tâm lợi dụng biết sẽ vô cùng nguy hiểm.
Nên đời này dù thế nào cũng không được tiết lộ ra.
Trịnh An mím môi dãy dụa.
Nhưng..
nữ nhân này đến từ một nơi rất khác, thậm chí đó có thể chính là cảnh tiên mà những người tu đạo như hắn luôn hướng tới.
Cô ấy sẽ không lợi dụng hắn đúng không? Trịnh An rốt cuộc hạ quyết tâm:
- Ta..
có khả năng thông qua một người nhìn thấy hiện tại của thân nhân người đó.
Nên… những gì ta nhìn thấy ban nãy là việc mà nam nhân kia đang làm.
Ta… chỉ có chút yêu cầu.
Hiểu Linh ánh mắt rực sáng.
Nếu thật sự Trịnh An có khả năng này, cô chẳng phải sẽ có thể thỉnh thoảng biết chút tin tức về gia đình, về những người mà cô luôn áy náy khi rời đi rồi sao.
Chỉ cần người này chịu giúp cô thì dù là yêu cầu gì, Hiểu Linh cũng đồng ý.
Cô nhẹ giọng:
- Mong cô Trịnh cứ nói, nếu trong khả năng ta làm được, Phạm Hiểu Linh này sẽ dốc sức mình để làm.
Trịnh An đáp:
- Ta mong Phạm tín chủ không nói ra khả năng của ta cho bên ngoài biết và sẽ giải đáp những tò mò của ta về những cảnh tượng nhìn thấy ở bên kia.
Hai điều này có thể không?
Hiểu Linh nhún vai:
- Điều thứ nhất ta có thể hoàn toàn đảm bảo giữ bí mật cho cô Trịnh.
Nhưng còn điều thứ hai, rất nhiều thứ ta có nói cô cũng không thể hiểu được nên cho phép ta không nói hết mọi thứ, có thể chứ?
Trịnh An ánh mắt không giấu nổi sự tò mò mong đợi hỏi lại:
- Thật sự có những điều ta không thể hiểu được sao?
Hiểu Linh gật đầu:
- Đúng vậy, có những thứ nếu cô Trịnh biết được thì mọi nhận thức của cô về thế giới có thể hoàn toàn bị đảo lộn.
Ta cũng không hi vọng khi nhìn sang nơi đó, cô dần dần có tham vọng muốn biến nơi này giống nó.
Ở đây, ngay tại lúc này ta liền có