"Tôi là nhất thời hồ đồ, về sau chắc chắn sẽ không tái phạm, cầu xin mọi người cho tôi một cơ hội, cầu xin mọi người.
.
."Hà Quốc Khánh liều mạng dập đầu, kính mắt đều rơi xuống, cái trán đập ra máu, anh ta cũng không biết đau đớn.Hiện tại anh ta rất hối hận, không nên trêu chọc Đường Niệm Niệm, người Đường Thôn không thích liên quan đến thanh niên trí thức, nhưng cũng không làm khó, so với những thôn khác dễ ở chung hơn nhiều, cũng làm cho anh ta sinh ra ảo giác rằng người Đường thôn dễ nói chuyện."Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, bác ba, tiểu quỷ tử có thể thay đổi bản tính xâm lược được không? Đương nhiên không sửa được, tuyệt đối không nên tin tưởng lời nói của một tên ăn trộm, anh ta chỉ là không muốn đi nông trường cải tạo!"Đường Niệm Niệm nói chuyện đâu ra đấy, mồm miệng vô cùng rõ ràng, còn lấy tiểu quỷ tử ra so sánh.Bởi vì Đường thôn đã từng có không ít người bị tiểu quỷ tử chộp tới làm lao công, chỉ trốn về nhà được một người, nhưng thành người thọt, là ông nội bốn của Đường Niệm Niệm, cũng là cha ruột của đại đội trưởng, căm thù tiểu quỷ tử đến tận xương tuỷ."Con bé Niệm nói rất đúng, tên này bản chất ăn trộm, khẳng định không phải loại người tốt, Tiểu Tam, mau đưa tiễn tên trộm này đi đi!"Ông nội tư chống quải trượng đi ra, căm ghét trừng mắt nhìn Hà Quốc Khánh, vênh váo hung hăng chỉ huy đại đội trưởng, đại đội trưởng cũng không dám lên tiếng, sai người đỡ đi Hà Quốc Khánh.Một hồi ông ấy đến gọi điện thoại cho công xã, báo cáo chi tiết, công xã sẽ phái người tới, sau khi điều tra tình huống là thật thì sẽ đưa Hà Quốc Khánh đi nông trường cải tạo.Thôn dân và thanh niên trí thức phạm sai lầm đều sẽ bị đưa đi nông trường, chỗ ấy cũng không phải nơi tốt, loại thư sinh mặt trắng giống như Hà Quốc Khánh, một ngày đều chịu đựng không được."Tôi không có trộm, Đường Ngũ Cân.
.
.
Mau cứu tôi, cô mau nói chuyện đi!"Hai thôn dân đỡ Hà Quốc Khánh đi, thằng cha này khàn cả giọng kêu thảm, còn muốn bảo Đường Ngũ Cân làm chứng, chỉ có điều Đường Ngũ Cân đã sớm bị Từ Kim Phượng kéo về nhà dạy dỗ.Liễu Tịnh Lan sắc mặt trắng bệch, ngây ngốc đứng đấy, cổ áo còn mở rộng ra, gió lạnh thổi phà phà vào cái cổ, cô ta cũng không biết lạnh.Dương Hồng Linh nằm trên mặt đất, trên đầu heo trên mặt đều là máu, trên mặt đất còn có mấy cái răng.Đám thanh niên trí thức đều đi làm việc, không ai để ý đến bọn họ, về sau cũng