Trong lòng bà cụ mềm nhũn, giọng nói cũng dịu xuống, "Bà đi làm việc đây, buổi chiều cháu đừng đi lung tung, ở trong nhà nghỉ ngơi cho tốt, đã sốt đến bốn năm mươi độ, cũng không biết đầu óc có nóng hỏng hay không!""Nội, cháu lên núi săn lợn rừng cho bà ăn!"Biểu cảm của Đường Niệm Niệm cực kỳ thành khẩn, cô thèm thịt heo.
Bách Tuế nói trên núi có rất nhiều lợn rừng, nhưng ở trong núi sâu, còn rất hung dữ.
Nhưng không sao cả, cô có không gian, còn rất hung tàn, lợn rừng thấy được cô mới muốn trốn!"Săn cái đầu con!"Bà cụ Đường chạy tới cửa, nghe lời này, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn, căn bản không có coi là thật.
Từ sau khi ông già mất, trong thôn không có người săn được lợn rừng nữa, con bé chết tiệt kia miệng lưỡi dẻo quẹo, cho dù lợn rừng có đâm chết ở trước mặt cô thì cánh tay gầy teo kia cũng kéo không nổi.
Bà cụ Đường hùng hùng hổ hổ đi làm việc, trong nhà chỉ còn lại Đường Niệm Niệm cùng Đường Cửu Cân, mắt lớn trừng mắt nhỏ, còn có Đường Ngũ Cân ở trong phòng ríu rít thút thít, không ai để ý đến cô ta.
"Chị hai, em đi cắt cỏ heo đây.
"Cô nhóc rất bận, mặc dù chỉ có bảy tuổi, nhưng mỗi ngày đều phải kiếm củi cắt cỏ heo, bả vai nho nhỏ gánh trách nhiệm to lớn.
Đường Niệm Niệm cũng cõng cái giỏ, cầm đao bổ củi, cùng Cửu Cân lên núi.
Bách Tuế ngoắt ngoắt cái đuôi, đi theo đằng sau bọn họ.
Vừa lên núi, Cửu Cân xe nhẹ đường quen tìm được một cái sườn núi đầy cỏ, dùng liềm cắt thuần thục, Đường Niệm Niệm đứng ở trên sườn núi nhìn ra xa, Bách Tuế đứng ở bên cạnh cô.
"Chị hai, đi đâu đó?"Cửu Cân lớn tiếng hỏi.
"Lên phía trên nhìn xem.
"Đường Niệm Niệm thuận miệng đáp câu, cùng Bách Tuế bò lên trên núi, núi Giang Nam đầu xuân là màu xanh nhạt, trong không khí còn có mùi mai vàng nồng đậm, trên núi có rất nhiều mai vàng dại, chính là thời điểm nở rộ, cực kỳ thơm.
Giữa sườn núi, có một ông cụ gầy gò đeo kính mắt, dựa vào cây mà ngồi, nhìn hai con trâu bên trên sườn núi, trâu đang nhàn nhã ăn cỏ, cái đuôi không ngừng vung lấy.
Ông cụ rất gầy, nhưng lại rất sưng, sắc mặt vàng như nến, sưng đến tỏa sáng, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn bị giặt đến sờn bạc, còn vá không ít miếng vá, bên trên kính mắt của ông cụ còn quấn băng dính, nhìn rất nghèo túng, nhưng toàn