Sau khi Đường Niệm Niệm về đến nhà, đầu óc đau nhức nằm trên giường, ngủ đến mê man, rạng sáng ngày thứ hai, bị tiếng gõ chuông đánh thức.
"Đương đương đương đương! "Gõ vang tứ phía.
Hiện tại là bốn giờ sáng.
Ngoài cửa sổ trời còn tối đen, mơ hồ có thể nhìn thấy một chút sáng, Đường Niệm Niệm sờ cái trán một cái, nhiệt độ đã hạ, đầu cũng không đau, đói bụng đến kêu ục ục.
Người nhà họ Đường đều còn đang ngủ, Đường Niệm Niệm đến phòng bếp tìm một vòng, cái gì cũng không có.
Nếu như không gian của cô có thể theo tới thì tốt rồi, trong không gian của cô có góp nhặt không ít thức ăn, bánh sữa cũng có không ít, lúc này ăn được mười cái bánh sữa thì nhất định sẽ rất sướng.
Trong nháy mắt, trên giường xuất hiện mười cái bánh sữa.
Đường Niệm Niệm nhếch miệng cười, ý niệm tiến vào không gian, vật tư tràn đầy đều có ở bên trong, không thiếu một cái nào.
Có không gian ở trong tay, cô đã có sức lực để sống ở niên đại này rồi.
Hiện tại là tháng 3 năm 1976, vẫn là thời đại kinh tế có kế hoạch, tạp hóa trứng thịt vải các loại đồ dùng hàng ngày đều cần phiếu chứng, người trong thành thiếu lương thực thiếu dầu, người nông thôn mọi thứ đều thiếu, nhất là tỉnh Chiết Giang bảy núi một nước hai phần ruộng[1], mọi người chỉ có mấy phần đất, sau khi giao nộp thuế lương thực xong thì căn bản ăn không đủ no.
[1] Mô tả địa hình tỉnh Chiết Giang.
Hiện tại là tháng ba, thời kỳ nạn đói mùa xuân, lương thực trên cơ bản đã ăn sạch, ngày mùa ăn làm, nông nhàn ăn ít, vẫn là cháo khoai lang, ăn không chỉ có nóng ruột còn đánh rắm, không có sức để làm việc.
Nhà họ Đường ở Đường Thôn điều kiện tính là bậc trung, nhưng cũng thiếu lương thực, mỗi bữa đều là cơm khoai lang, sớm tối ăn cháo, giữa trưa ăn cơm khô, chỉ có người có sức lao động mới có tư cách ăn khô, trẻ con và phụ nữ chỉ có thể ăn loãng.
Đã ăn xong mười cái bánh sữa, Đường Niệm Niệm dễ chịu, tựa ở trên giường lên kế hoạch cho tương lai.
Đã xuyên tới hai năm trước khi cải cách mở ra, an phận thủ thường là không