“Tới bên đó thiếu gì thì tự mình đi mua, dùng hết thì gửi thư cho mẹ mẹ gửi cho con, phải sống thật tốt, ngàn vạn lần đừng tiếp xúc nhiều với đàn ông chưa lập gia đình tuổi xấp xỉ ở nông thôn, tránh bị thiệt.
Nhất định không thể giống con gái của thím Vương, bởi vì sợ vất vả mà tìm đàn ông ở nông thôn gả đi, đến lúc đó không về cha mẹ sẽ đau lòng…”Diệc Thanh Thanh ôm lấy cánh tay của mẹ, đầu dựa vào vai mẹ giọng nói hơi mờ mịt:“Mẹ, con biết rồi ạ, mẹ yên tâm đi.
Chỉ mấy năm thôi, con nhất định có thể dựa vào bản thân thi đại học trở về thành phố, đến lúc đó còn phải cho mẹ hưởng phúc nữa!”Triệu Hương Lan cười chảy nước mắt, con gái ngốc của bà ấy, không biết có thể mở lại thi đại học hay không, còn nói thi đại học?Hơn nữa thành tích của cô thế nào, bà ấy không biết sao?Cho dù thi đại học còn chưa bị hủy bỏ, cô cũng khó mà thi đỗ!Nhưng mà con gái bà ấy có chí khí là chuyện tốt, có chí khí sẽ không bị nơi như nông thôn vây khốn, vì thế bà ấy vui vẻ phụ họa:“Được, con gái của mẹ đúng là có chí khí, mẹ đợi hưởng phúc của con đấy!”“Mẹ, Chí Cương và cha sắp trở về, cơm còn chưa làm đâu!” Lưu Mỹ Lệ vẫn luôn không nghe được âm thanh gì, không nhịn được gõ cửa.
Triệu Hương Lan lau mắt: “Tự con sắp xếp đi, mẹ đi ra ngoài.
”Bà ấy mở cửa đi ra ngoài, mắng: “Thúc giục cái gì, con không thể nấu cơm sao? Nàng dâu mới còn mỗi ngày tìm mẹ chồng đòi ăn, có cần mặt mũi không?”“Không phải là con mang thai cháu nội của Diệc gia mẹ sao?” Lưu Mỹ Lệ sờ bụng hơi nhô lên.
Ngày hôm sau, cả nhà ngoại trừ Lưu Mỹ Lệ mang thai, đều đi tiễn Diệc Thanh Thanh xuống nông thôn.
Cô ngồi xe riêng của thanh niên trí thức từ Kim Lăng lái tới Đông Bắc, vé xe màu đỏ, phía trên viết tên cô.
Trên xe lửa sơn màu xanh dán chữ giấy to màu đỏ, viết trích lời của chủ tịch Mao: “Thanh niên trí thức đến nông thôn đi, tiếp nhận giáo dục của bần nông và trung nông!”Hơi thở thời đại cổ phả vào mặt.
Người trẻ tuổi mười mấy hai mươi tốt nghiệp cấp 2, tốt nghiệp cấp 3, mới tốt nghiệp xong khiêng túi lớn