Chẳng qua lần này ở trong xe có nhiều thanh niên trí thức đến huyện Thiết Lĩnh, lúc trước Diệc Thanh Thanh không biết người nào là Vương Linh Linh.
Nhưng mà cô biết ăn trộm trong xe khong phải là Lý Mộng Tuyết, nhưng trên xe có ăn trộm là thật, cụ thể là ai trong sách không nói.
Bởi vậy Diệc Thanh Thanh mới đề nghị mấy người đứng vây quanh hành lý, tránh cho gặp tai ương.
…“Cô nóng lòng rời đi như vậy, nói không chừng là cô làm!” Vương Linh Linh vừa sốt ruột vừa tức.
“Cô đứng ở chỗ cửa xe, chúng tôi đứng ở giữa xe, cách xa như thế tay của người nào có thể duỗi dài như thế?” Trịnh Hiểu Long đứng ra.
“Đúng vậy đúng vậy, tôi nhớ rõ mấy bọn họ, khi lên xe cô gái này còn nhắc nhở để túi đồ trước ngực.
Nếu không có cô ấy nói không chừng túi của tôi cũng đã bị trộm, sao có thể là cô ấy?” Có người vây xem mở miệng nói.
Ngoại trừ mấy thanh niên trí thức cùng ngồi xe lửa tới, Vương Linh Linh căn bản không chú ý dáng vẻ của những người khác bên cạnh:“Vậy nói không chừng cô ta có đồng bọn, nếu không sao không chịu ở lâu thêm lúc nữa?”Lý Mộng Tuyết hết nói nổi nói: “Báo công an đi, tôi ngay thẳng không sợ bóng tà.
”“Báo thì báo!” Vương Linh Linh không chút yếu thế.
Niên đại này vẫn có nhiều người tốt bụng, rất nhanh đã có công an tới.
“Đồng chí công an, tiền giấy trong túi tôi bị người ta trộm mất, chính là người trên xe này, tôi cần kiểm tra túi của mọi người, đặc biệt là mấy bọn họ, tôi hoài nghi là bọn họ.
” Vương Linh Linh giống như tìm được chỗ dựa.
“Dựa vào cái gì chứ? Cô làm mất đồ, thì muốn xâm phạm riêng tư của người khác ư?” Lý Mộng Tuyết không muốn bị lục soát, túi của cô ấy nhìn to nhưng không có nhiều đồ bên trong.
Nếu bị lục soát trước mặt mọi người, sau này muốn lấy thứ gì đó ra còn phải tìm lý do khác:“Hơn nữa túi của chúng tôi đều đóng gói kỹ từ trước, bao kín mít, người nào có thể nhanh chóng mở tay nải ra sau đó nhét vào như vậy?”“Đúng thế đúng thế, dựa vào cái gì kiểm tra túi của chúng tôi, nói không chừng ăn trộm xuống từ nửa đường.
” Không chỉ Lý Mộng Tuyết không muốn, người này làm mất đồ giống y như chó điên, nhỡ đâu nhận