Cô chỉ cần trở lại một thế giới hiện đại, ăn mặc không lo, hưởng thụ cuộc sống, sống thọ và chết ở nhà chính là nguyện vọng lớn nhất đời này của cô.
“Quỷ sai đại ca, em thật sự không thể rút bàn tay vàng sao? Bảo em hiến tế linh hồn còn được!”Người đàn ông kia cầu xin với quỷ sai chỉ dẫn của anh ta.
“Không được, công đức của cậu không đủ, đừng ở đây lâu, đi thẳng đến đài sống lại đi.
”Vẻ mặt của quỷ sai đại ca không chút biểu cảm kéo anh ta đi.
Diệc Thanh Thanh nhìn người này với vẻ đồng tình, thế giới huyền huyễn mà, không có bàn tay vàng, không biết có thể nghịch tập hay không!Đến lượt cô, đầu tiên là cô hà hơi vào lòng bàn tay, lại chà xát tay, mới cẩn thận bỏ thẻ bài gỗ vào.
“Đinh đinh đang, đinh đinh đang…”Tia sáng hội tụ vào cơ thể cô, cô lập tức có hiểu biết về thế giới và thân phận mình sắp đến.
Là tới một thế giới sách diễn hóa ra, trong đầu cô có thêm một quyển sách màu vàng, tên là “mang theo siêu thị về năm 70”, kể về một nữ chính hiện đại mang theo không gian siêu thị nhà mình xuyên về niên đại 70, chuyện xưa lên núi xuống nông thôn, làm giàu.
Thân phận cô sắp xuyên qua là nữ phụ xuống nông thôn làm thanh niên trí thức với nữ chính, cùng tên với cô Diệc Thanh Thanh.
Chẳng qua sách này miêu tả tương đối ít về Diệc Thanh Thanh, miêu tả nhắc tới cô bị bỏ trống, giống như cần người ta điền vào, không có đã định kết cục bi thảm.
“Niên đại văn à!” Diệc Thanh Thanh ai thán một tiếng, niên đại 70 thiếu ăn thiếu mặc, nguyện vọng không lo ăn mặc đầu tiên đã tan biến một nửa: “Phù hộ mình rút được bàn tay vàng không gian nông trường đi, nếu không không gian vật tư cũng được.
”Cô lại đến trước máy rút thăm trúng thưởng khác.
“Leng keng leng keng, leng keng leng keng…”Cũng có một chùm tia sáng chiếu qua, vẻ mặt Diệc Thanh Thanh hơi đau khổ, có phải Diêm Quân đại nhân lừa cô hay không?Đại phú đại quý đã nói đâu?Hệ thống đánh dấu và niên đại văn ư?“Được rồi, đến đài sống lại đi, chậm trễ sẽ không kịp canh