Cô ta còn tự thấy có đứa nhỏ này ở đây, cô ta không còn phải dè dặt cẩn thận nữa, hoàn toàn để lộ bản tính.
Lưu Mỹ Lệ dựa vào mang thai càng ngày càng tác quái, nguyên chủ có tính cách bánh bao, không đành lòng vì cô mà mâu thuẫn với chị dâu, khiến cha mẹ và anh trai nhọc lòng.
Hơn nữa nhà xưởng ở thành phố cũng không có suất tuyển nhân viên, còn nghe người ta thổi gió, đầu óc nóng lên đến bên đường phố báo danh xuống nông thôn.
Sau này tỉnh táo biết làm thanh niên trí thức khổ cỡ nào, rất nhiều thanh niên trí thức xuống nông thôn xong thì vĩnh viễn không thể trở về, hoàn toàn không như cô tưởng tượng nên bị dọa.
Cô được cưng chiều từ nhỏ, đâu từng chịu loại khổ như vậy, cố ý dùng nước lạnh tắm rửa, còn mở cửa để gió thổi lạnh cả đêm, muốn sinh bệnh tránh phải đi không nghĩ tới đi đời nhà ma.
Cô gái nhỏ này cũng là tâm hồn quá yếu ớt, người lại ngây thơ thiện lương, chỉ biết nghĩ cho người khác, mới tạo thành kết quả này.
Diệc Thanh Thanh nhìn, là con gái của cha Diệc mẹ Diệc thật tốt, bảo vệ chu toàn, nếu không hai anh em đã không có tính cách như vậy.
Thực ra chỉ cần cô gái nhỏ gặp phải vấn đề khó hỏi cha mẹ nhiều chút, như vậy bi kịch sẽ không xảy ra, dù sao cha Diệc mẹ Diệc cũng là người khôn khéo.
Nếu nhà bọn họ không trọng nam khinh nữ, thì không có khả năng bị “con trai” trong bụng Lưu Mỹ Lệ đo nắn, chẳng qua là tốt bụng, nghĩ đây là một sinh mệnh nhỏ lúc này mới tạm nhẫn nhịn.
Nhưng mà nhẫn nhịn này nhiều nhất trong ăn uống, có thể làm mấy yêu cầu không quá phận của cô ta.
Lưu Mỹ Lệ không để ý chuyện này lắm, cô ta một lòng cho rằng mình mang thai cục cưng bảo bối, từ đây sẽ là đại công thần của Diệc gia.
Trên thực tế cha Diệc mẹ Diệc, bao gồm anh Diệc cũng sợ hiện giờ xung đột quá mức làm đứa bé bị thương, đợi đứa bé sinh ra xong, cho dù là nam hay nữ, chỉ sợ Lưu Mỹ Lệ cũng không được sống tốt.
Tối hôm qua khi Diệc Thanh Thanh