Sáng hôm sau, Tư Niên dậy rất sớm, cậu biết chiều nay Anzasil sẽ trở về, trong lòng rất chờ mong.
Dùng xong bữa sáng, Tư Niên đi làm sữa chua, đắt như thế phải làm cho xứng đáng.
Cậu nấu sữa tươi vừa nóng liền thêm đường và sữa chua vào, khoấy một chiều, sau đó lọc qua vải, Tư Niên phát hiện trong nhà không có hũ, nên cậu liền để vào ba cái tô lớn, đậy kín lại và đem đi ủ trong một cái hộp làm nóng được chỉnh ở nhiệt độ bảy mươi vừa mua trên quang não.
Cứ mười lăm phút cậu sẽ giảm năm độ cho đến khi còn bốn mươi độ mới dừng lại.
Sau đó Tư Niên bắt đầu làm há cảo để chào đón Anzasil trở về trong chiều nay.
Tư Niên làm nhân cho há cảo, do thịt thổ sa hơi nặng mùi, nên Tư Niên rửa qua rượu và vài lát gừng.
Cậu băm nhỏ thịt thổ sa và cắt nhỏ rong sương, trộn chúng lại và nêm nếm gia vị.
Tư Niên biết so với nhân há cảo đúng chuẩn thì đây quả thật rất đơn sơ, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác.
Vỏ há cảo rất dễ làm, chỉ cần trộn bột năng và bột gạo cùng một ít đường, muối vào cùng nhau, cho từ từ nước nóng vào, dùng thêm dầu của trái chiêu mật.
Tư Niên liền nhồi cho đến khi dẻo mịn, cậu làm rất nhiều nên nhồi cũng khá lâu, cánh tay mỏi nhừ.
Sau đó mới để bột nghỉ gần mười phút.
Trong thời gian đó, Tư Niên hấp thử một ít nhân vừa làm ăn thử, cậu cảm thấy vô cùng mặn, cậu không biết vị mặn đến từ đâu, mặc dù không định làm nước chấm, nên cậu làm nhân đậm đà hơn, nhưng chắc chắn lượng muối cậu cho vào không thể nào làm mặn đến thế.
Tư Niên đi đến cầm rong sương ăn thử, vị vẫn như mọi lần, rất giòn, như nghĩ ra điều gì cậu đi đến phần nhân vừa hấp, tách riêng rong sương ăn thử.
Quả nhiên rong sương khi hấp lên thật sự rất mặn.
Tư Niên biết phần nhân này phải bỏ, cậu rất tiếc, đều tại cậu không cẩn thận thử trước mới như vậy.
Nhưng thịt thổ sa và rong sương đều là thực phẩm tự nhiên nên rất rẻ.
Mặc dù dùng hay từ "tự nhiên" nhưng thực chất đều là nuôi trồng, công nghệ hiện đại nên nuôi trồng rất dễ dàng, số luợng đưa ra thị truờng nhiều hơn số luợng muốn mua rất nhiều.
Tư Niên lại đặt về một phần qua quang não, lần này cậu chọn vài loại rong khác và còn mua một con vật trông rất giống tôm nhưng nó rất to, một con đã tầm một ký.
Tư Niên chia nhỏ phần bột và cán qua, sau đó cũng hấp thử vỏ, nhưng may mắn vỏ không gặp vấn đề gì, cậu để vỏ vào tủ.
Sau đó lại tập trung xử lý phần nhân.
Lần này cậu mua dư một phần thịt thổ sa để thử với tất cả các loại rong, cuối cùng Tư Niên chọn phần nhân gồm thịt thổ sa, tôm, và rong lam dị.
Đúng vậy, rong lam dị khi rửa qua rượu, nấu chín rất giòn và ngọt, không còn mùi tanh nồng nữa.
Đến chiều, Tư Niên cuối cùng cũng làm xong bánh, cậu cũng đã hấp xong, ăn một cái thử rất vừa miệng, gần một năm rồi mới lại nếm được hương vị này, Tư Niên cảm động muốn khóc.
Anzasil vẫn chưa về, Tư Niên dặn nhỏ lửa lại, chỉ giữ nóng há cảo.
Cậu ngã ra sô pha, chưa kịp bật tivi, đã ngủ quên trên đó.
Anzasil về khi trời đã gần tối, vừa vào đến nhà liền cảm nhận được một mùi thơm hấp dẫn.
Hắn vừa nghĩ "hải cẩu nhỏ không biết đang làm gì mà thơm thế."
Đổi giày đi vào phòng khách, thấy hải cẩu nhỏ đang nằm ngủ trên sô pha, lòng liền ấm áp lạ thường, dường như mệt mỏi trong mấy ngày nay liền chạy đi đâu hết.
Hắn tiến đến, Tư Niên liền tỉnh lại, xoay người liền thấy Anzasil, cậu còn đơ người một chút, sau khi Anzasil đi đến sô pha, cậu liền nhào vào lòng hắn, mỉm cười vui vẻ nói:
" Cuối cùng anh cũng về rồi, chờ anh lâu quá đi!"
Anzasil cũng hối lỗi:
" Anh cũng không định đi lâu đến vậy chỉ là vừa định về thì gặp được thứ tốt nên đuổi theo bắt.
Em ở nhà có ngoan không? có ăn uống đủ không đấy? hay chỉ ham chơi quang não?"
Tư Niên nghe đến ăn liền bậc người dậy:
" Đúng rồi.
Em có thứ muốn cho anh ăn thử này."
Cậu dẫn Anzasil vào nhà bếp, đem ra một đĩa há cảo hấp để trước mặt hắn:
" Anh ăn thử xem, em làm cả buổi sáng đấy"
Anzasil nhìn con mắt đầy mong đợi của Tư Niên và hành động hăng hái đó của cậu, trong đầu nghĩ " món ăn tự nhiên trước mắt này có dở cũng nhất định phải khen, không thể làm hải cẩu nhỏ thất vọng."
Đĩa thức ăn này cũng rất thơm, Anzasil đoán thế nào cũng không khó ăn được.
Hắn quyết đoán, bỏ một cái vào miệng.
Chỉ vừa cắn một miếng, còn chưa kịp cảm nhận gì đã vừa ăn vừa nói:
" Ngon quá đi! Tư Niên sao em giỏi thế? Sao có thể nấu còn tuyệt hơn nhiều quán ăn đến thế."
Sau đó, mới cảm giác được vỏ bánh vừa dẻo vừa mềm, nhân vừa ngọt vừa thơm, vừa ăn xong một cái liền muốn ăn cái nữa.
Anzasil mơ hồ nhìn bánh trên đĩa, rồi lại quay qua nhìn Tư Niên, đưa ra lời nhận xét thật lòng nhất từ nãy đến giờ:
" Anh chắc chắn đây là món ngon nhất anh từng ăn trong ba mươi lăm năm cuộc đời."
Tiếp theo, liền cúi đầu ăn bánh trên đĩa.
Tư Niên vui vẻ nhìn Anzasil ăn bánh, cậu cảm thấy rất hạnh phúc, cả kiếp trước, chắc có lẽ đây là lần đầu tiên Tư Niên nhìn người khác ăn món ăn của mình làm mà hạnh phúc đến vậy.
Anzasil ra ngoài mấy ngày, cũng chỉ đem theo một túi bột dinh dưỡng, do lần này là sự kiện không ngờ đến, hắn không thích đồ ăn tự nhiên nên nhịn đói đến hiện tại.
Nhưng dù thế, khi ăn được nửa đĩa há cảo, hắn cũng dừng lại, sau đó đẩy nửa đĩa còn