Lần nay Tư Niên đã cảm nhận được năng lượng đang bị chuyển hóa.
Sau vài phút cơ thể thật sự ổn định hơn, nguồn năng lượng ngoại lại không đồng hóa được dường như đã biến mất.
Edric và Keiran tiếp tục thử.
Tư Niên lấy làm lạ hỏi:
"Các cậu có thấy nó sáng hơn không?"
Yeltai gật đầu:
"Đúng vậy, năng lượng của chúng ta làm đá thần rực rỡ hơn"
Người tiếp theo là Mục.
Mục hơi tò mò, cũng hơi bất an.
Nhưng khi thấy mọi người đều ổn thì hắn cũng chẳng chần chừ đưa tay xoa lấy.
Hắn không cảm thấy tê tay chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng hôi hổi.
Một lúc lại một lúc qua.
Càng lúc càng nóng, bản thân hắn cũng dường như càng trở nên uể oải.
Mục cố chịu một chút lại một chút.
Đến khi cảm giác được bất thường muốn rút tay ra liền không rút được.
Muốn nhờ sự giúp đỡ của mọi người cũng không mở miệng được.
Cả người đứng thẳng tắp nơi đó, không thể động đậy.
Năng lượng ngày càng bị lấy đi càng nhiều, Mục càng hoảng.
Nó như một cái động không đáy, lấy không biết đủ.
Mục cố vùng vẫy, cố dùng dị năng thì dị năng mất càng nhiều.
Đến khi Tư Niên cảm thấy được bất thường, kéo tay Mục ra thì mọi người mới phát hiện.
Tư Niên kéo cũng không nổi.
Anzasil đi đến cầm lấy giật mạnh người Mục ra hắn mới tách ra được phiến đá.
Ngay phút chốc, mặt Mục đỏ lên, mồ hôi cũng chảy đầy hết áo.
Mục thở gấp ngồi xuống sàn.
Nhận lấy một phần nước trong lá do Edric đưa đến, uống một ngụm mới bình tĩnh hơn mà nói chuyện:
"Tôi cứ tưởng mình sẽ bị nó hút khô mất"
Bọn họ tuy cảm thấy Mục để tay hơi lâu nhưng cũng không ai quá quan tâm, tai ngay từ đầu thời gian của mỗi người đã mỗi khác.
Yeltai vẫn còn sợ hãi:
"Sao thế? Tôi cũng cảm thấy cậu làm hơi lâu, nãy giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm, không thấy vẻ mặt cậu có gì bất thường"
Mục lắc đầu:
"Tôi cũng không biết, tôi cố gắng cứ động nhưng cũng không động nổi.
Nó hút rất rất nhiều năng lượng của tôi, đã lâu rồi không mất nhiều năng lượng đến thế"
Keiran cũng lấy làm lạ:
"Tôi và Edric cũng nhìn chằm chằm chẳng thấy cậu có gì bất thường, mất năng lượng nhiều thế đúng ra phải có rất nhiều biểu hiện"
Anzasil qua lại hỏi Tư Niên:
"Em nhìn ra ảo ảnh sao?"
Tư Niên lắc đầu:
"Không có ảo ảnh, em chắc chắn là không có ảo ảnh.
Chỉ là các anh có thấy không, hòn đá kia mỗi lúc một sáng hơn"
Keiran quay lại ngay lập tức nhìn hòn đá, sau đó nghi ngờ nói:
"Vẫn thế mà, đâu có sáng hơn"
Yeltai cũng đồng ý:
"Có sáng hơn đấy nhưng quả thật không nhiều"
Edric và Anzasil đều im lặng như đang trầm ngâm điều gì.
Một lúc sau, Edric mới nói:
"Cá bơi lại miếu nhiều quá"
Tư Niên ngước ra ngoài nhìn, cá và chim chốc quanh đây đều quay lại miếu, như đang xem cái gì.
Trong lòng Tư Niên nhảy bộp một cái.
Ánh sáng của viên đá này có lẽ là động vật mới có thể nhìn thấy rõ.
Cậu là hải cẩu, nhìn hòn đá rất sáng, sáng như đang cháy.
Yeltai là dị tộc, nhìn hòn đá có sáng hơn, nhưng không nhiều.
Keiran và những người khác là người bình thường, nhìn hòn đá không có quá nhiều thay đổi.
Mục cũng cố đứng lên nhìn ra ngoài.
Sau đó thở dài:
"Chắc bọn nó không phải đến cười tôi đâu"
Bọn họ trở về, lần này là do Anzasil dẫn đường nên không sợ bị lạc.
Khu này khá lớn, nhưng lại không cho cưỡi thú phi hành, Mục lại mệt mỏi, nên bọn họ phải dừng lại nghỉ chân một lần.
Tư Niên gối đầu lên tay Anzasil nhắm mắt nghỉ ngơi đôi chút.
Sáng hôm nay thức rất trễ nhưng không hiểu sau bây giờ vẫn buồn ngủ.
Bên tay vẫn còn ồn ào tiếng nói chuyện của mọi người.
Yeltai đang cảm thán về việc phiến đá thần lâu lắm rồi mới có dịp sáng lên thêm một chút.
Mục thì tức giận đáp lời:
"Bao nhiêu năng lượng lượng thế mà chỉ sáng lên một chút, số năng lượng đó đủ tôi đốt sáng mấy ngày liền đấy"
Keiran dường như đang nghi ngờ lời nói đó:
"Mấy ngày liên tục thật sao?"
Mục:
"Nếu chỉ thấp sáng thì...."
Tư Niên đang mơ màng, cậu vẫn nhớ mình đang ở cùng mọi người, bỗng nhiên xung quanh im ắng, cậu mở mắt không nổi, tai cố thu lại âm thanh.
"Nếu chỉ thấp sáng thì tôi cũng có thể, nhưng chúng ta còn phải chiến đấu"
Chiến đấu?
Tại sao lại là chiến đấu?
Tư Niên bậc người đứng dậy, ngay lập tức liền thấy mình mặc một bộ chiến giáp trắng.
Đứng bên cậu là một chàng trai mặt bộ chiến giáp đỏ rực, viền các viên đá mắt rồng lấp lánh.
Tư Niên:
"Xifia đầu đàn chắc chắn đã biết được nguồn năng lượng trong lòng trái đất, chiến đấu đã có Misama và thủ lĩnh Bechi lo, tôi và cậu chỉ cần đi thắp sáng tháp vinh quang, chúng ta phải tin tưởng đồng đội của mình, dù rất khó để bảo hộ chúng ta bình an trở ra, nhưng nếu tôi cùng cậu có thể hoàn thành được sứ mệnh cũng đã là thành công.
Cậu là Hiawer, tôi tin cậu biết mình nên làm gì"
"năng lượng trong lòng trái đất"?
"tháp vinh quang"?
Misama, thủ lĩnh, Hiawer?
Tư Niên không biết mình đang nói cái gì.
Người được gọi là Hiawer im lặng, một lúc sau mới thở dài:
"Aynoka nhờ tôi bảo vệ cậu, hắn nói khi trở về không thấy cậu hắn sẽ phát điên mất"
Tư Niên không hiểu sao tim mình đau quặng lại, ngay cả hít thở cũng phải cố gắng làm.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Anh ấy chưa trở về.
Anh ấy trở về sẽ không thấy mình.
Lần tiễn đưa kia có lẽ là lần cuối.
Biết thế mình đã ôm anh ấy lâu hơn, hôn anh ấy nhiều hơn, nói yêu anh ấy, thay vì nói "em chờ anh"
"Tư Niên Tư Niên"
Tư Niên mở mắt ra.
Trước mắt là Anzasil.
Cậu không hiểu thế nào lại lao đến ôm chầm lấy hắn.
Anzasil v.uốt ve mái tóc cậu, nhẹ nhàng hỏi:
"Em không sao chứ? Gặp ác mộng sao?"
Tư Niên cố nhớ lại, nhưng đầu óc lại trống rỗng.
Cậu ghét cảm giác đó, mơ hồ, mông lung.
Tư Niên lắc đầu:
"Em quên mất rồi, nhưng có lẽ không phải là ác mộng"
Anzasil kéo cậu ra khỏi ngực, nhéo nhéo mũi cậu cười:
"Còn nói không phải ác mộng, khóc ướt cả áo anh.
Làm anh giật hết cả mình"
Tư Niên ngơ ngác đưa tay lên mắt.
Thật sự có nước mắt còn đọng lại.
Cậu dùng cả dị năng để truy tìm các hình ảnh trong giấc mơ khi nãy.
Nhưng tất cả đều là con số không.
Mục cũng đến gần bọn họ, đưa cho Tư Niên một loại quả hắn vừa hái được, quan tâm hỏi:
"Cậu không sao đó chứ?"
Tư Niên nhận lấy quả, ngại ngùng lắc đầu.
Bọn họ lại tiếp tục trở về.
Ra đến cổng thì Yeltai lập tức đi thuê ba con chim lớn.
Hoành Chánh chủ yếu chỉ sử dụng tiếng dị tộc.
Trong bọn họ, chỉ có mình Yeltai nghe hiểu.
Hắn đem lại ba con chim, còn thuận miệng nói với Tư Niên:
"Cô gái lúc này tôi vừa đi thuê thú phi hành ấy, hỏi cậu là người tộc nào thế, sao lại có màu tóc đẹp đến vậy"
Tư Niên khẽ cười:
"Chỗ các cậu ít ai tóc trắng lắm sao?"
Yeltai gật đầu:
"Từ nhỏ đến lớn, cậu là người đầu tiên tôi thấy có tóc trắng đấy"
Nghĩ một chút lại bổ sung:
"Ngoại trừ anh hùng Bạch Ngân trong phim ảnh"
Keiran:
"Chỗ các cậu cũng có phim sao?"
Yeltai gật đầu:
"Trong nhà thì không có, nhưng tại sân quảng trường trung tâm,