Tư Niên cùng Anzasil đi đến văn phòng.
Trong phòng đã có Edric, Keiran, Du Han và một người trong hội đồng trường.
Thấy Tư Niên và Anzasil đi vào, Keiran kéo bọn họ đến gần mình, nói nhỏ bên tai Tư Niên:
"Không biết tại sao lại ra thế này nữa"
Không ai nghĩ người vào phòng họ là Du Han.
Du Han không có bất kỳ động cơ làm làm điều đó, hắn ta là một người chính chắn, thông minh, biết nặng nhẹ.
Người trong hội đồng trường thấy bọn họ đã xuống đủ cũng bắt đầu lên tiếng:
"Các cậu còn chuyện gì nữa không? Nếu không có chuyện gì thì tôi sẽ tiến hành xử lý, lớn cả rồi đừng cứ đụng chuyện là đi tìm người nhà"
Người này không cảm thấy đây là chuyện lớn, cũng không hài lòng khi Edric nhờ người nhà mình xen vào.
Anzasil lạnh lùng nhìn người trong hội đồng trường đó một cái.
Hắn ta rõ ràng là lớn hơn Anzasil nhưng không hiểu thế nào lại bị khí thế của Anzasil chèn ép.
Anzasil thật sự không xem người trong hội đồng trường này vào mắt.
Gọi chung là người của hội đồng trường vì hắn ta cũng chẳng có chức vụ gì trong trường cả, chỉ là một người được đào tạo từ học viện khác vào đây làm việc, nhưng lúc nào cũng tỏ ra khinh thường những học viên của học viện quân sự.
Bên trường giao cho những người như thế xử lý vụ việc này vì bọn họ cũng không xem đây là việc lớn, công tác bảo mật nơi ở của các phòng đã được trang bị rất tốt, chỉ cần bọn họ đủ cẩn thận sẽ không ai vào được, quan trọng hơn là những việc như này học viên nên tự giải quyết, nên người trong hội đồng trường đứng ra cũng chỉ là cái danh.
Edric tao nhã cầm một tách trà lên uống một ngụm nhỏ, sau đó ngã người ra sau ghế, nhìn qua người của hội đồng trường nói:
"Biến"
Hắn ta tức giận đứng bậc dậy, chỉ tay vào Edric:
"Cậu dám..."
Keiran chém một dao gió qua cái tay đang chỉ vào Edric.
Hắn ta rút tay lại, điều khiển một dây leo đánh về phía Keiran.
Edric cũng gọi ra một dây leo, nhanh như chớp đập mạnh cả dây leo, cả người của đối thủ văng vào vách tường trắng phía sau.
Người này tốt nghiệp tại học viện Hachem, một học viện chủ yếu đào tạo nhân sự cho các hoạt động nghiên cứu, văn phòng, nên dị năng không thể bằng được bọn họ.
Hôm nay, chắc rất tức giận nên mới mất khôn mà dám dùng dị năng tấn công những người ở đây.
Hắn khó khăn bò từ dưới đất lên, nhìn qua Edric, nhưng không nói được gì, sau đó lại nhìn qua Keiran nói:
"Tôi chắc chắn không để cậu yên"
Keiran mỉm cười.
Không trả lời, chỉ cười rất tươi.
Edric nhìn đôi mắt còn vươn lại sự tự cao và thú vị của người bên cạnh, tâm tình bất giác cũng vui vẻ hơn.
Anzasil nhìn theo người kia bước ra khỏi phòng lại nhìn qua Edric:
"Hôm nay, ai chọc Lewis thiếu gia?"
Edric lại uống một ngụm trà, hất nhẹ đầu về phía Du Han nãy giờ vẫn im lặng ở phía đối diện.
Du Han:
"Tôi nói chính là tôi vào phòng các cậu"
Edric không thèm nhìn hắn ta, những gì cần nói thì vài phút trước hắn cũng vừa nói rồi, chỉ là tên này cố chấp không hiểu.
Anzasil lại không như Edric, hắn không thích khuyên nhủ người không muốn nghe:
"Cậu muốn gì trong phòng chúng tôi?"
Du Han:
"Tò mò phòng của đội các cậu sẽ như thế nào thôi"
Anzazil:
"Hai viên linh thạch kia là do cậu lấy?"
Ngoài Du Han ra những người còn lại trong phòng đều bất ngờ.
Phòng mình khi nào đã giàu có đến mức vứt linh thạch lung tung rồi.
Nhưng cũng không ai xen vào.
Du Han bỗng nhiên cau mày, chậm vài giây mới trả lời:
"Cậu đoán thử xem tôi sẽ lấy sao?"
Anzasil:
"Cho cậu 3 ngày trả lại linh thạch, chúng tôi sẽ không làm khó cậu nữa.
Nếu không, cậu và người của đội cậu chuẩn bị làm mồi cho bọn luseni dưới hồ đá để bọn tôi khai tác lại linh thạch đi"
Du Han tức giận, giọng cũng cao hơn:
"Liên quan gì đến người của đội tôi?"
Anzasil không trả lời câu hỏi này mà chuyển sang uy hiếp:
"Cậu đoán xem đội của cậu có khả năng thoát khỏi sự chèn ép của đội tôi không?"
Anzasil cũng không đợi Du Han trả lời, hắn đứng dậy, cầm tay Tư Niên, nói với Keiran và Edric:
"Được rồi, đi thôi"
Anzasil không thể dẫn Tư Niên đi ra ngoài vì hôm nay lớp chỉ huy vẫn có tiết.
Hắn và Edric giải quyết xong thì cũng trở về sân huấn luyện.
Keiran rủ Tư Niên đi đến phòng mô phỏng vũ trụ luyện tập.
Tư An từ chối, một mình lười biến trở về phòng.
Trên đường lại gặp Băng và Lemi ở một góc vắng người, không biết đang đôi co chuyện gì.
Lemi hiếm khi đôi co với người khác mà không khóc, cô ta đẩy vừa đẩy vai Băng một cái, vừa lớn tiếng.
Băng để yên cho cô ta đẩy, để yên cho cô ta mắng.
Đến khi Lemi như phát điên thì Băng mới mở miệng:
"Cô nghĩ Tư Niên dễ bắt nạt, dễ để cô sai bảo như Suy Kao, như Du Han"
Lemi:
"Cậu ta chỉ ăn bám đội của Anzasil.
Không có Anzasil thì cậu ta có gì chứ? Còn anh không nghe lời tôi, thì đến nhà anh cũng chẳng có để về"
Tư Niên nấp một góc.
Lemi đã đi xa.
Băng mới quay đầu nhìn đến chỗ Tư Niên ẩn nấp.
Nhìn một chút rồi cũng bỏ đi.
Tư Niên không hề căng thẳng.
Mê dị năng của cậu cũng không phải vô dụng như người khác nghĩ, tạo vào ảo cảnh nhỏ xen vào không gian thực sẽ rất khó để nhận ra.
Lúc Anzasil về phòng thì Tư Niên đã ngủ quên chiếc giường của bọn họ, dưới ánh nắng vàng ươm phủ lên bộ lông trắng buốt.
Đã lâu rồi Anzasil không nhìn thấy bé con của hắn trong hình dạng hải cẩu.
Hải cẩu nhỏ không còn quá béo nữa.
Thân hình đã săn chắc hơn đôi chút.
Anzasil biết là tốt, nhưng vẫn không kìm được có chút đau lòng.
Em ấy lớn thật nhanh, cũng đã đến lúc sắp phải trưởng thành, nhưng hắn vẫn chưa có đủ khả năng bảo vệ cậu.
Anzasil yên lặng đi đến cạnh giường, lặng lẽ nằm bên cạnh cậu.
Edric và Keiran cũng lần lượt trở về.
Do có vách ngăn phòng, nên Edric và Keiran cũng không thường tự tiện xong vào bên họ.
Keiran lại không biết Tư Niên ngủ chiều, nên gõ gõ vào vách ngăn nói vọng qua:
"Chiến Lang nói có người muốn khiêu chiến đội của chúng ta vào ngày mai đấy"
Tư Niên đã thức từ trước nhưng vẫn luôn chôn mặt vào lòng ngực Anzasil, chưa có ý định thức dậy.
Nghe Keiran nói thì mới ngẩng đầu lên nhìn Anzasil một cái, sau đó nói nhỏ:
"Đến lúc phải ra ngoài rồi"
Thật lười