Tư Niên tạo ra một cầu ánh sáng trên tay soi sáng con đường phía trước, sau đó được Anzasil nắm tay còn lại tiến lên.
Bọn họ cứ đi một lúc sẽ gặp một vách đất đá, có lẽ là do một trận động đất vào đó trong lịch sử làm con đường này bị đổ xuống.
Anzasil vẫn tiếp tục mở đường.
Quả nhiên không khác biệt lắm so với tộc người cá, trên đường không có nguy hiểm hay cạm bẫy, thậm chí còn có các trạm dừng chân có bàn ghế và lương thực bị bỏ lại, không biết phải vì không khí lạnh không nhưng nhiều hạt ngũ cốc vẫn còn nguyên vẹn.
Trên một cái bàn tròn lớn, Tư Niên còn nhìn thấy rất nhiều hoa hướng dương được vẽ bằng các nét nguệch ngoạc, có lẽ có ai đó trong lúc nhàm chán đã vẽ ra.
Đi càng sâu vào trong không khí càng ấm áp, nhưng đi đến tận cùng cũng không thấy được các bức bích hoạ như thần điện của tộc người cá làm Tư Niên có hơi thất vọng.
Anzasil bỗng dưng dừng lại trước một căn phòng.
Trông mắt Tư Niên, căn phòng này vẫn bình thường như những căn phòng khác.
Anzasil dẫn Tư Niên bước vào.
Quả nhiên cấu trúc bên trong cũng là một dạng đó, vẫn là một nơi nghỉ chân, chỉ là ở một góc phòng có một bộ chiến giáp được gấp lại gọn gàng.
Một bộ chiến giáp nhìn vào liền cảm nhận được nó tràn đầy sức mạnh với các đường viền áo khảm đầy các viên đá mắt rồng quý hiếm, áo màu đỏ sẩm, không biết nó đã ở đây mấy nghìn năm nhưng khi Tư Niên chạm vào vẫn cảm nhận được hơi nóng toả ra từ nó.
Áo được xếp cùng một tấm lụa mỏng kỳ lạ, lụa sau bao năm vẫn trắng tinh, vươn lại một hương thơm nhẹ, trên tấm lụa vẫn là các ký tự cổ.
Tư Niên tò mò hỏi Anzasil:
"Trên đấy viết cái gì thế anh?"
Anzasil:
"Là một bài thơ tình"
Tư Niên không hiểu vì sao một bài thơ tình lãng mạn lại để cùng một bộ chiến giáp lạnh băng, nhưng sau cùng chúng vẫn vô cùng hòa hợp.
Anzasil lấy bộ chiến giáp và tấm lụa để lại vào không gian của Tư Niên, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Phía trước lại là một vách đá nhưng lần này Anzasil không thể tách nó ra được nữa vì bên kia không có đường.
Tư Niên:
"Bây giờ phải làm thế nào đây anh?"
Anzasil xoa xoa đầu Tư Niên:
"Phải trèo lên phía trên, anh không muốn nâng đất lên cao, anh nghĩ cấu trúc nơi đây sẽ bị phá hủy.
Em biến thành hải cẩu nhỏ đi, anh dùng phong hệ dị năng đưa chúng ta lên"
Tư Niên biến thành hải cẩu nhưng vẫn có hơi buồn rầu, cậu không thể biến nhỏ cho Anzasil nhẹ hơn, chỉ có thể bự thế này thôi.
Phòng hệ dị năng của Anzasil cũng không thể thật sự bay lên, hắn đạp vào các khối đất đá lấy đà phóng lên cao nên cũng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể đến nơi.
Anzasil biết có lẽ Mục cũng sắp liên lạc với Lạc Đoàn, tuy hắn đã an toàn nhưng nơi này hoàn toàn không có tín hiệu để truyền tin ra ngoài.
Nơi này vẫn không có ánh sáng, Tư Niên vẫn phải dùng quang dị năng, nhưng Anzasil không cho cậu biến lại thành người.
Anzasil ôm hải cẩu nhỏ đi thêm một đoạn xa, tay nhịp nhàng vỗ vỗ lên bộ lông trắng như trấn an bé con trong lòng.
Tư Niên dựa cả đầu vào vai Anzasil nhàm chán kêu ngao ngao mấy tiếng.
Anzasil không nghe hiểu tiếng hải cẩu nhưng vẫn trả lời:
"Về nhà sẽ mua cá cho em"
Tư Niên được bế một lúc liền thiếp đi trong lòng của Anzasil.
"Bạch Ngân này, Misama không về được nữa, còn Aynoka cũng không rõ tình hình thế nào"
"Anh ấy nhất định sẽ đến đón tôi, anh ấy chưa bao giờ thất hứa"
Người được gọi là Bạch Ngân dừng lại một chút v.uốt ve áo choàng trắng khoác trên vai mình, sau đó thở dài một tiếng:
"Thủ lĩnh có ổn không? Misama nằm lại đã hơn nửa tháng nhưng tôi còn chưa thấy mặt thủ lĩnh"
"Cậu ta về Bechi rồi, vợ cậu ấy sắp sinh.
Cậu ta cũng không tệ lắm, tất nhiên là buồn đấy nhưng vẫn bình tĩnh, không khóc lóc thảm thương như tôi nghĩ"
Bạch Ngân nhìn ra ngoài biển xa, không biết đang nghĩ ngợi điều gì, sau cùng cười khổ một cái đáp lời:
"Cậu cũng biết khóc mới là bình thường mà.
Tôi không rời khỏi đây được.
Cậu đến Bechi xem thủ lĩnh đi"
Bỗng nhiên từ bên ngoài có một cô gái nhỏ tiến lại gần bọn họ khẽ cúi đầu báo:
"Tính hiệu từ đội tiên phong một đã mất hoàn toàn.
Thủ lĩnh Bechi dẫn quân đến Hoành Chánh.
Ngài muốn thông báo đến Hiawer tướng quân và Bạch Ngân tướng quân"
Đội tiên phong một là đội mà Aynoka dẫn đầu.
Hiawer đang nói chuyện với Bạch Ngân thì lập tức đứng lên:
"Tên đó điên rồi"
Ngược lại Bạch Ngân rất bình tĩnh:
"Nếu đến cùng cũng không thể thay đổi được gì thì chúng ta sẽ phá hủy tất cả.
Để mọi thứ khởi sinh lại từ đầu, rồi sẽ có một ngày chúng ta quay lại, làm những việc chúng ta chưa kịp làm"
Chờ người chưa kịp chờ, yêu người chưa kịp yêu.
Hiawer:
"Quay lại? Làm sao quay lại?"
Bạch Ngân không trả lời, chỉ đứng dậy và bước ra ngoài.
Bạch Ngân rốt cục cũng hiểu vì sao thủ lĩnh không khóc.
Hiawer nhìn theo bóng lưng của Bạch Ngân dần biến mất, một mình hắn ở lại nhìn biển xanh, mây trắng, sau đó Hiawer cũng cất bước ra ngoài.
Tư Niên tỉnh lại trong