Tư Niên nghĩ mình và Anzasil là hai người đầu tiên tới nhưng không ngờ là Mục đã đóng đô ở đây tự thuở nào.
Cũng vừa hợp lý.
Mục thấy bọn họ tới thì kéo tay Tư Niên thần bí nói với cậu:
"Người đàn ông dưới kia là cha của Keiran, ông ấy muốn đưa vợ và con trai mình về"
Keiran đang dằn co cùng ông ấy, hắn không muốn để cho mẹ về với cha, càng không muốn trở về trong lúc này.
Thật ra hai người đàn ông bên dưới cũng chỉ hơi mất kiềm chế mà to tiếng với nhau, tất nhiên là Keiran không ra tay với cha hắn, cha hắn cũng không tấn công Keian.
Mục:
"Ông ấy nói với Keiran là nếu Keiran không trở về thì Keiran sẽ chết"
Ông ấy chính là trần thuật lại, không phải lời đe dọa hay uy hiếp, thậm chí còn mang chút ý cầu xin Keiran quay về, vì thế Mục mới cảm thấy bất an.
Bọn họ đang dần co dưới sân, trên lầu Mục và Tư Niên nghiên qua nghiên lại nghe ngóng.
Khu vực này không quá nhiều người, chủ yếu được phòng hộ bằng người máy và các thiết bị điện tử, lâu lâu mới có vài người của Edric đi vào nhưng ai cũng biết điều mà phớt lờ mọi chuyện.
Được một lúc thì Keiran chỉ còn đấu tranh với việc không trở về, hắn hiểu mẹ hắn sẽ không rời khỏi cha hắn.
Người đàn ông đó là người mà bà ấy yêu tận tâm can, nếu bà luôn chuẩn bị tinh thần cho việc Keiran đủ lông đủ cánh sẽ bay đi xa, tìm được đồng bạn tình nguyện cùng hắn xây tổ ấm thì bà lại chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tách ra với cha Keiran, người này sẽ là người cùng bà đến cuối đời.
Nhìn hai cha con bọn họ cãi nhau, bà ấy cũng bất lực.
Keiran dù trong thời kỳ nổi loạn thì cũng rất xem trọng lời cha mình nhưng hiện tại đã không còn như thế, lòng tin vô cùng mỏng manh cũng vô cũng khó khôi phục, dù chỉ có một vết xước nhỏ cũng khó lòng quay về lại như cũ, nói chi mâu thuẫn vẫn còn chưa giải quyết xong.
Lúc trước nếu cha con bọn họ tranh chấp, mẹ Keiran rất ít công khai khuyên can, có khuyên can trước mặt Keiran thì cũng chỉ là khuyên hắn nghe lời, bà tin rằng chồng bà sẽ không hại con mình.
Nhưng hôm nay, bà ấy cuối cũng vẫn không nhịn được mà phản đối người đàn ông cả đời bà chưa từng phản đối điều gì:
"Đủ rồi.
Anh để nó đi đi, cuộc sống như thế thì còn tồi tệ hơn cả cái chết.
Anh buông tha cho nó đi, chúng ta không thể bảo vệ được nó thì đừng cản nó bảo vệ mình"
Cha Keiran đang đỏ mặt giận dữ tranh chấp với Keiran, nghe lời vợ mình nói thì đầu tiên là bất ngờ vì bà ấy phản đối quyết định của mình, sau đó lại có chút bối rồi khi thấy bà ấy khóc, sau cùng cũng dịu giọng lại:
"Em đừng khóc.
Nó là con anh, từ nhỏ được anh luôn mang theo nó bên mình lớn lên, sao anh lại không thương nó được? Nhưng em cũng biết thế nào mới là tốt cho nó mà, nếu cứ thế nó sẽ bị nguyền rủa đến chết, đã bao người đã phải chết như thế rồi.
Dù thế nào sống vẫn tốt hơn cái chết"
Keiran cuối cùng cũng không nhịn được:
"Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, mọi người cho con một đáp án có được không?"
"Con phải đi về với cha, Edric dù một tay che trời cũng không thể bảo vệ con khỏi lần này.
Con về đi, đây là đường sống duy nhất, nó là kiếp nạn của nhà chúng ta, của gia tộc này, không thể thay đổi được"
Mẹ Keiran cầm lại cánh tay của cha Keiran đang muốn kéo hắn lại, cúi đầu nói nhỏ:
"Nhưng em vẫn sống đến hiện tại.
Anh đừng tin mấy trò bịp bợm của bọn họ.
Em là chứng nhân sống đây.
Em không phải là Elani, anh biết không? Em không phải là Elani.
Anh để Keiran đi đi, chỉ cần nó rời đi nó mới có thể sống, nó không nên trở về làm con rối.
Thế giới này rộng lớn thế sao lại không có chỗ cho nó dung thân?"
Cha Keiran nghe xong những lời này lại dường như chịu đả kích lớn.
Sau cùng là Edric đến, hắn nhẫn tâm, vô tình tách người nhà Keiran và Keiran ra, dẫn cậu về hang ổ của mình.
Tối hôm đó, Keiran ngồi lại cùng mọi người quyết tâm phải làm rõ câu chuyện này.
Mục thành thật khuyên hắn:
"Bí mật gia tộc đấy, cậu tính toán thử xem, có khi nằm ngủ một giấc lại nghĩ thông mọi chuyện, không cần chia sẻ cho quá nhiều người"
Keiran:
"Chắc đời này chỉ có Keiran phiên bản giả mới làm được điều đó"
Keiran cũng chẳng dấu diếm gì, bản thân hắn cũng không cảm thấy có gì cần dâu diếm, một hai lời liền kể hết thứ mình biết ra.
Tư Niên:
"Theo lời mẹ