Chương này tặng bạn "Trà Nek" nha, cảm ơn bạn tặng hoa cho mình, mọi lần mấy chương khác tầm 2000 chữ nhưng chương này chưa xong nên có tầm 1700 thooiii.
Lần này là tạm biệt thiệt nè, hết chữ nào dự trữ rùiii.
Tư Niên không còn hơi sức cảm nhận được nhiều thứ xung quanh, cậu không thấy vẻ mặt của Cát An, của Cone, của Mai, của thuộc hạ của Aynoka và tất cả mọi người khi Aynoka ôm cậu lên, dịu dàng, trân trọng hôn lên khóe mắt đang ngập nước của cậu, sự yêu thương đó không cần nói bằng lời, chỉ cần nhìn lướt qua liền khiến cho người khác cả đời cũng khó quên.
Tư Niên từng nghĩ mình có rất nhiều ủy khuất muốn nói với Anzasil nhưng đến khi gặp lại Tư Niên lại chẳng nói câu nào vì mọi chuyện đều trở nên vô nghĩa, chờ đến ngày gặp lại Anzasil thì tất cả đều xứng đáng.
Như lần đầu gặp gỡ, Anzasil bế Tư Niên về "nhà".
Tư Niên lúc này mới biết phía sau vườn trái cây, sau biệt phủ xa hoa rộng lớn có một ngôi nhà nhỏ, nơi ấy cả bên trong lẫn bên ngoài đều giống ngôi nhà của bọn họ ở Cami.
Anzasil ôm Tư Niên vào phòng tắm quen thuộc, tắm rửa, chải lông cho cậu, kẹp cho cậu những chiếc kẹp hoa xinh đẹp.
Sau đó bế Tư Niên ra ngoài, thả cậu trên một tấm nệm mềm mại, vén màn cửa sổ lên, ánh mặt trời ấm áp liền tràn vào.
Anzasil ôm Tư Niên lần nữa, sau đó cả hai cùng ngủ quên.
Anzasil không nói thêm điều gì, Tư Niên cũng chỉ nằm im.
Cả hai người đều không biết đây là mơ hay thật, chỉ sợ đây là mơ, bọn họ náo loạn sẽ khiến mình tỉnh giấc, rồi không biết bao giờ mới có thể mơ đẹp như thế lần nữa.
Đây là giấc ngủ thoải mái nhất của Tư Niên sau hơn nửa năm qua, hơi ấm từ lồng ngực quen thuộc khiến cậu không muốn thức dậy đối diện với hiện thực.
Anzasil thì đã thức từ lâu, hắn an tĩnh ngắm nhìn hải cẩu nhỏ của mình.
Anzasil đến thế giời này đã được mười năm.
Anzasil không nhớ lúc hắn biết mình đang ở một nơi xa lạ, không có thứ gì quen thuộc, không có cả Tư Niên thì cảm xúc của hắn thế nào.
Ngắn gọn hai từ có lẽ đúng là "phát điên"
Anzasil không để tâm bất cứ thứ gì, không ngừng đi khắp vũ trụ tìm kiếm, đi trong vô thức, đi trong vô vọng nhưng hắn chưa bao giờ từ bỏ.
Anzasil biết mình không tìm Tư Niên nữa thì cũng không còn ý chí sống nữa mà hắn thì phải sống, hắn đã bảo Tư Niên kiên trì, hắn sẽ đến bên cậu, hải cẩu nhỏ ngoan như thế chắc chắn đang chờ hắn.
Thế loạn sinh anh hùng, Anzasil chạy vòng lớn vòng nhỏ không tìm được Tư Niên, nhưng lại thu được không ít người, lại thêm một chút gia thế của thân thể này, rất nhanh Anzasil đã nắm giữ một nguồn lực lớn trong chiến tranh.
Anzasil biết mình phải có thật nhiều tiền, thật nhiều quyền lực, mới có thể làm những việc điên cuồng.
Không có Tư Niên, Anzasil ngày càng trở nên bạo liệt, bản thân hắn cũng biết mình thay đổi nhưng Anzasil không kiểm soát được, cũng không muốn kiểm soát.
Hắn thật sự rất cần em ấy.
Một năm rồi lại một năm trôi qua, Anzasil đã thử rất nhiều phương pháp tìm lại Tư Niên, từ khoa học đến mê tính, tất cả những cách có thể làm hắn đều làm, không thể làm hắn đều chuẩn bị làm.
Anzasil điên đến mức còn chuẩn bị xong một kế hoạch phá hủy thế giới này, hắn hận nó, nếu một ngày hắn không còn đủ sức đi tìm em ấy nữa thì thế giới này tốt nhất là chôn cùng với tình yêu của hắn.
Nhưng may mắn là cuối cùng cũng tìm được.
Trong giây phút nhìn thấy Tư Niên, Anzasil gần như quên hết mọi thứ mà mười năm nay mình trãi qua.
Đau thương, chiến tranh, chết chóc đều trôi qua hết, chỉ còn lại sự bình yên.
_
Tư Niên khoác một cái áo lông trắng tinh, đi dạo trong vườn nhà thu hoạch mấy loại rau quả xanh um, tươi ngon mơn mỡn.
Anzasil nói hai ngày nữa sẽ dẫn Tư Niên đến Tastis tìm Edric.
Hai ngày nữa là ngày hai tháng tám, ngày chẵn tháng chẵn.
Tư Niên đã ngây ngốc trong nhà ba mươi ngày.
Anzasil rất thường ở nhà, thường ôm cậu không buông, đi vệ sinh cũng muốn cùng nhau đi.
Anzasil nói hắn tiếc nuối thời gian mười năm vô nghĩa qua, hắn muốn bù đắp càng nhiều càng tốt.
Tư Niên thật tâm cũng rất nhớ Anzasil, cậu dính Anzasil như bị dán keo, ở cạnh Anzasil bao lâu cũng không chán, có thể treo trên mình hắn cả đời.
Điều phiền lòng duy nhất là Anzasil quản lý tự do của Tư Niên nghiêm khắc hơn trước rất nhiều.
Anzasil bận việc phải đi thì cửa nhà này nhất định sẽ bị khoá kín lại, Tư Niên không có chìa khoá, Anzasil không cho cậu gặp bất kỳ ai, thậm chí cậu chỉ xin nói vài câu với Mai, dù qua quang não cũng được nhưng vẫn bị Anzasil dùng giọng điệu dỗ trẻ từ chối.
Thiết bị định vị thì không cần bàn đến vì từ trước đến nay hai người đều đeo bên mình để biết vị trí của nhau