Anzasil không nói gì, chỉ nắm chặt cổ tay Tư Niên.
Keiran và Edric vẫn tiếp tục ồn ào, Tư Niên và Anzasil đều im lặng.
Đi vào sâu trong rừng, thì Keiran hơi căng thẳng, không nói nhiều nữa.
Edric cũng tập trung hơn.
Tư Niên bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, Keiran và Edric cũng thấy thế, khi Anzasil tiếp tục dẫn họ rẽ vào một con đường, Keiran đã chịu không nổi lên tiếng:
" Mấy cậu có cảm thấy là chúng ta đi qua nơi này đã ba lần không?"
Tư Niên giật mình, cậu quả thật cũng cảm thấy thế.
Anzasil đứng lại, hắn quan sát xung quanh, sau đó trả lời:
" Không phải.
Nơi này là một nơi khác, chúng ta đã đi sâu hơn"
Edric:
" Các cậu có để ý rằng, đây là một tinh cầu hoang, nhưng dường như lại có đường không? tuy không rõ ràng, nhưng đường chúng ta đi đều ít cây to chặn lại"
Keiran cau mày:
" Đây là một tinh cầu nằm trong cải tạo của liên bang mà, có lẽ là hệ quả để lại."
Edric chỉ một khoảng trống giữa đường:
" Tôi nghĩ ở đó có một cái cây, nơi này quả thật đã đi qua ba lần, nhưng mỗi lần đi qua, tôi đều cảm giác một khoảng nào đó có thực vật, nhưng mỗi lần vị trí đều khác."
Edric xoay qua nói với Keiran:
" Cậu đừng phản đối tôi, lần trước tôi dẫn cậu ra là dựa vào cảm nhận này đó"
Tư Niên rất tin tưởng Anzasil, cậu hỏi:
" Chúng ta đi đâu đây anh? Nơi này bị làm sao vậy?"
Anzasil xoa xoa đầu cậu:
" Mấy thứ chúng ta thấy có lẽ là ảo ảnh, đất dưới tầng sâu mỗi lần anh đi qua đều không giống nhau, có một loại rễ cây nó lan ra khắp nơi, nhưng chúng ta ở đây, lại thấy rất nhiều loại thực vật khác nhau."
Dừng một chút, Anzasil lại tiếp tục an ủi:
"Em đừng sợ, tạm thời chúng ta đi sâu hơn một chút, có nguy hiểm sẽ lui về, ở đây có lẽ có sự sống của sinh vật, có lẽ có thể tìm được trụ phát tín hiệu"
Keiran nói:
" Chúng ta phá ảo ảnh này trước đi, có nó, thấy cột tín hiệu, cũng không biết được"
Ba người còn lại đều đồng ý với cách nói của Keiran.
Keiran hỏi Edric:
" Cậu có biết cách nào không?"
Edric:
" Theo lý thuyết là tìm được trung tâm ảo ảnh, nhưng mỗi loại ảo ảnh đều khác nhau, tôi không xác định được đây là loại nào"
Anzasil tên tiếng:
" Dù là loại nào cũng sẽ có giao động năng lượng, các cậu duy trì dị năng, nếu nơi nào dị năng của các cậu bị hạn chế, chắc chắc nơi đó có năng lượng trái tuyến"
Keiran ngại ngùng:
" Dị năng của tôi không duy trì liên tục nổi."
Edric quyết đoán:
" Thay phiên đi."
Tất cả đều đồng ý, Anzasil sẽ dẫn đường, Keiran và Edric thay phiên kiểm tra, Tư Niên do dị năng chưa ổn định nên không tham gia.
Tư Niên hơi thất vọng, nhưng cũng không có ai trách cậu.
Bọn họ đi được một đoạn xa, trời lại chuyển sang tờ mờ sáng.
Dường như ở tinh cầu này, các buổi khác cộng lại, chỉ vừa bằng buổi tờ mờ sáng này.
Bọn họ dừng chân ba lần.
Lúc bọn họ định nghỉ ngơi lần thứ tư, lần này sẽ ngủ lại, Tư Niên ngồi xuống, một lúc sau, cậu khẽ kéo tay Anzasil.
Anzasil nhìn hải cẩu nhỏ kéo tay mình, hỏi cậu:
" Chuyện gì vậy em? Em đói bụng sao?"
Tư Niên lắc đầu, nghĩ một chút, rồi chỉ qua hướng một cái cây tương đối bình thường:
" Anh ơi, cái cây kia, sao lại như thế vậy?"
Anzasil cũng nhìn cái cây kia, sau đó quay qua:
" Em cảm thấy nó sai chỗ nào?"
Tư Niên cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng cậu không biết ở chỗ nào, nên không trả lời được.
Edric nhìn cái cây kia một lúc, sau đó gấp gáp trả lời:
" Cái cây đó vốn dĩ nên ở đó, nhưng mọi thứ ở phạm vi này đều không thật, chỉ duy nhất cái cây kia là thật."
Keiran cũng đứng lên.
Thái độ càng trở nên nghiêm túc, hắn nhìn chăm chú cái cây kia.
Sau đó, dùng dị năng, tạo thành nhiều lưỡi dao gió chém về phía đấy.
Anzasil đẩy Tư Niên ra sau lưng, hắn và Edric đều không ngăn cản hành động của Keiran.
Khi dao gió đến gần cây, khung cảnh bỗng nhiên thay đổi, cái cây trước mặt biến mất, xung quanh vẫn là lùm cây um tùm.
Edric chỉ vào một khoảng chống:
" Nó ở chỗ đó"
Anzasil và Keiran đều dùng dị năng phong tấn công.
Hai lưỡi gió của bọn họ, vừa đi vào khoảng trống liền biến mất, ngay sau đó, từ trong khoảng trống lại phản trở về.
Anzasil phản ứng rất nhanh, ôm vai Tư Niên, kéo về bên trái để tránh.
Keiran nhảy lên cao, tiếp tục khống chế lưỡi gió của cậu, biến nó trở thành một cơn lốc xoáy, sau đó thử chuyển hướng nó đến các ảo ảnh khác.
Edric tránh bên phải, tạo ra vô số dây leo, đâm vào lòng đất.
Lốc xoáy chạm ảo ảnh, các ảo ảnh đều phản ứng rụng lá, gãy cành, sau đó biến mất.
Keiran thấy thế liền chuyển hướng vô số lần, loại bỏ các ảo ảnh xung quanh, không gian lại chuyển đổi lần nữa, số cây được tạo ra ít hơn hẳn.
Dưới lòng đất, Edric đưa vô số dây leo, quấn chặt lấy một bộ trễ cây.
Rễ cây bắt đầu có phản ứng, nó vừa giải thoát cho các rễ cây khác, vừa tấn công kẻ ngoại xâm, dây leo của Edric chảy ra dịch màu xanh, nó ăn mòn lớp vỏ rễ, cứng rắn đâm xuyên rễ cây kia, cướp đoạt chất dinh dưỡng.
Anzasil một tay vẫn cầm chặt Tư Niên.
Dùng dị năng hệ thổ, tách đất ra ra rễ cây, dây leo của Edric càng có nhiều không gian.
Rễ cây càng điên cuồng, nó vùng vẫy dữ dội.
Anzasil lại dùng một lưỡi dao gió tấn công khoảng trống, mỗi lần đều bị phản về.
Anzasil nhận ra lưỡi dao gió mỗi lần bị phản về thì sức mạnh trong đó đều bị giảm đi.
Phần bị giảm đi đó chắc chắn là đã gây ảnh hưởng đến cái cây kia.
Đến khi khi Anzasil chém vào lần thứ năm, thì dao gió đã không còn phản về nữa.
Khung cảnh xung quanh lại thay đổi.
Tất cả các cây đều biến mất, duy nhất chỉ còn lại một cây cổ thụ lớn, nó phát ra ánh sáng màu lam nhạt.
Trên thân nó vẫn còn để lại một vết chém sâu do dao gió gây ra.
Tất cả mọi người đều dừng lại.
Tư Niên nhìn khung cảnh hoang tàn nơi đây mà lạnh người.
Nơi này là rừng rậm, nhưng một vòng tròn lớn xung quanh cái cây này, không có loài cây nào mọc chen vào, trong vòng tròn ấy, có rất nhiều xương cốt, có động vật và cũng có con người, xác những người mới chết bốc lên một mùi dị tởm.
Bỗng đất dưới