Hôm ấy là một buổi sáng mùa đông dịu dàng, tuyết phất phơi rơi trên nền trời xanh nhạt, gió khẽ đung đưa theo giai điệu của tự nhiên.
Nếu bụng nhỏ của Tư Niên không hoà ca theo điệu nhạc ấy thì quả thật là một buổi sáng tốt lành.
Tư Niên đói, cậu cảm nhận được bụng mình cầm cờ phản đối sự lười nhát của cơ thể, dù tâm hồn cậu có no trước cảnh mây trời thật hay không thì đến cuối cùng Tư Niên cũng không thể dối lòng mà phải thừa nhận hôm nay trời có hơi lạnh.
Không phải cái lạnh cắt da cắt thịt, cái lạnh đến khó chịu, bức bối trong người mà là cái lạnh nhẹ, lạnh đủ triệu hồi con sâu lười biếng của Tư Niên.
Tư Niên thức dậy để đi săn.
Hôm nay cậu tự hứa rằng sẽ chỉ săn lươn cát, có thể vớ được vài con ốc, con sò về tráng miệng cũng coi như là tốt đẹp, sẽ không cố bắt mấy con cá khó nhằn kia.
Nhưng trong lúc kế hoạch sắp hoàn thành, cậu lại bắt gặp một con cá ánh trăng to lớn, nó có vẻ đang bị thương, bơi phía trước cậu không xa.
Cá ánh trăng thì Tư Niên đã thấy không ít lần, cái tên sến sẩm của nó cũng là do cậu đặt.
Nó thường sống riêng lẻ, đêm nào khi cả ba mặt trăng tròn vành vạnh nó sẽ phóng trên mặt biển.
Cả thân lấp như ánh trăng, trong đôi mắt của Tư Niên, con cá này nhất định từ ngon đến rất ngon.
Dưới biển rất ít khi cậu thấy nó, trong ký ức của cậu nó chỉ xuất hiện trong đêm trăng tròn.
Mỡ dâng đến miệng mèo, không biết nắm bắt thì cậu quả thật là con hải cẩu ngu ngốc nhất vùng biển này.
Dù con cá ánh trăng kia đã bị thương nhưng nó bơi không hề chậm, Tư Niên lẽo đẽo theo nó một lúc lâu, nó cũng biết mình gặp nguy nên càng tăng tốc.
Bằng hai mươi bốn năm kinh nghiệm sống, Tư Niên đánh giá hoàn cảnh xung quanh rồi quyết định chờ đến đúng thời cơ mới chớp lấy, cá ánh trăng vùng vẫy dữ dội.
Tư Niên cắn chặt bụng dưới của nó, con cá này rất to, to gần phân nửa cậu, nó cũng rất khỏe, bị Tư Niên bắt thì vây trên lưng như cánh buồm đầy gai cũng vung lên đầy dữ tợn.
Tư Niên cũng biết con cá này có vây gai nên đã rất chú ý nhưng cũng vẫn không tránh được, trong lúc vùng vẫy, cậu bị vây cá đâm trúng bên má phải.
Nhưng điều làm cậu lưu tâm nhất lúc này là cậu thiếu oxy, hải cẩu không thở được trong nước, cậu chỉ nín thở, lặn xuống để bắt mồi.
Nếu bình thường lúc này cậu sẽ bắt đầu ngoi lên mặt nước.
Nhưng hôm nay nếu bỏ đi, cậu sẽ mất cơ hội hưởng dụng cá ánh trăng.
Tư Niên đến cuối cùng vẫn yêu quý mạng mình hơn, rừng còn xanh thì lo gì không có củi đốt.
Lúc Tư Niên nhịn đau định từ bỏ thì cá ánh trăng cũng gục ngã, nó không còn đủ sức vùng vẫy nữa, cậu vui mừng dùng hết sức mang con mồi của mình lên mặt nước.
Lúc này cậu mới nhận ra cậu đã rời khá xa bờ, nếu là con người chắc cậu đã hoảng đến xanh mặt, nhưng bây giờ với khoảng cách này cậu biết rằng mình vẫn thừa sức bơi qua.
Hôm nay cậu lại cảm thấy rất mệt, tay chân chậm chạp hơn hẳn nhưng cuối cùng cũng đến bờ.
Tư Niên cắn chặt cá ánh trăng, căng thẳng đã qua, cậu cảm nhận được vị ngọt thanh mát từ máu của cá ánh trăng, không hề tanh mùi cá biển, mà còn phản phất hương vị lành lạnh, mát mẻ như nước biển dưới lòng sâu.
Lên đến chỗ ẩn náu quen thuộc, Tư Niên xù lông, xoay xoay người để nước văng ra, rồi tao nhã thưởng thức con mồi của mình.
Vừa nuốt được miếng thịt đầu tiên, cậu phát hiện mặt mình rất đau, má phải của cậu sưng lên đau nhức.
Tư Niên hoảng hốt, cá ánh trăng có độc???
Cố bình tĩnh và cảm nhận.
Tư Niên khẳng định cá ánh trăng cũng nằm trong thực đơn của cậu.
Vậy là vây cá có độc? Tư Niên lạnh hết cả người, cậu sợ hãi, khó khăn lắm cậu mới thích ứng được hoàn cảnh sống mới.
Tư Niên chôn đầu, áp má phải của cậu xuống tuyết lạnh, cố ăn vài ngụm tuyết để giữ lý trí, mặt cậu càng lúc càng đau, đầu óc cũng choáng váng, cơ thể mất đi sức lực.
Tư Niên bỗng nghĩ có lẽ kiếp trước cậu sát thủ, không phải loại sát thủ săn cá như con báo biển đen kia.
Chắc hẳn là một sát thủ tài năng, chấp hành rất nhiều nhiệm vụ độc ác.
Nên tạo hóa mới trêu đùa cậu đến thế, cứ chờ đến khi cậu nghĩ cuộc sống mình ổn định thì sẽ bị tước đoạt mất tất cả.
Tư Niên không biết cậu nằm trên tuyết bao lâu nhưng thân thể bỗng nhiên có sức lực, má phải vẫn đau nhưng đầu óc đã tỉnh táo lại.
Một lúc sau, Tư Niên cũng xác định được độc này không chết được cậu.
Cảm xúc như vỡ òa, cậu kêu ngao ngao đến mức bụng không có bao nhiêu mỡ cũng rung rinh.
Kêu một lúc Tư Niên nhận ra bản thân thật sự bị đồng hóa đến ngu ngốc.
Rất may mắn, nếu lúc nãy xa bờ hơn một chút, có lẽ cậu đã mãi mãi nằm yên ở dưới biển rồi.
Nhanh chóng xơi xong con cá ánh trăng.
Sau lớp vảy lấp lánh là thịt cá có màu tím nhạt, xé thịt hơi dai nhưng khi vào miệng lại tan ra như kẹo bông, vị béo ngậy tựa phô mai, vào bụng lại âm ấm như vừa uống nước gừng, mùi thơm thanh mát lưu lại đầu lưỡi một lúc lâu.
Tư Niên cảm thấy đây là con cá ngon nhất cậu từng ăn trong hai kiếp.
Có thể ăn mười con! Đây là suy nghĩ của Tư Niên.
Nhưng cậu tự biết bản thân rất khó có thể săn được lần hai.
Lòng cũng chẳng mang nhiều chấp niệm với cá ánh trăng.
Tư Niên định tiếp tục đi lên lăn tuyết một lúc cho vơi bớt sợ hãi vì biến cố lúc nãy.
Vừa bò được một khoảng ngắn.
Tư Niên cảm nhận được nguy hiểm.
Cậu dùng tất cả sức lực của cơ thể lao nhanh vào biển.
Phía sau cậu vẫn nghe tiếng gầm nhẹ của gấu bắc cực.
Gấu bắc cực nơi đây sống theo nhóm, khoảng bốn đến năm con, chúng đi săn cùng nhau nên thường tìm đến con mỗi có hình thể lớn và Tư Niên biết những con hải cẩu bị gấu nhắm đến thường là các con vừa đi qua độ tuổi trưởng thành, chúng to lớn, tuy không già yếu nhưng lại không còn mạnh mẽ như trước.
Nhưng lúc này con gấu đuổi bắt Tư Niên không biết