Bọn họ đến một căn hộ ven biển.
Họ thuê cả một căn hộ lớn hai phòng.
Giường của Tư Niên nhìn thẳng ra được ban công, cậu chỉ cách đêm đen một tấm thủy tinh lớn, trời quá tối, Tư Niên không nhìn thấy được biển, nhưng tiếng sóng biển dạt dào cậu vẫn nghe rất rõ ràng.
Anzasil vẫn đang chú tâm sấy lông cho Tư Niên.
Tư Niên bất ngờ biến trở lại thành người, cậu hỏi Anzasil:
" Anh có nghe tiếng gọi của biển không?"
Anzasil bất ngờ:
" Đây là căn hộ giá cao đấy, phòng cách âm rất tốt.
Em khó chịu chỗ nào sao?"
Lúc này, Tư Niên cũng mới căng thẳng, cậu nắm lấy áo Anzasil:
" Em nghe tiếng sóng biển, em cảm giác biển đang gọi em"
Anzasil ôm Tư Niên lên, một tay đặc lên đầu cậu, sau đó nói:
" Em không có vấn đề gì cả.
Không có ai hạ ám chỉ tinh thần, em lại có mê dị năng, thông thường sẽ không bị ảnh hưởng bởi các loại tinh thần này mới đúng.
Hay anh đưa em đến bệnh viện được không?"
Tư Niên nghĩ ngợi một chút, vẫn từ chối:
" Không cần đâu anh, có lẽ quá lâu em không về biển, nên tự bản thân chấp niệm nó đấy."
Tư Niên biết mình không nhớ biển đến thế.
Nhưng cậu cảm giác, tiếng sóng biển không có ác ý gì, cũng không có gì nguy hiểm, có khi là thật sự cơ thể này đang nhớ biển cũng nên.
Anzasil cũng không khuyên nhiều, hắn chỉ dỗ Tư Niên ngủ sớm.
Tư Niên ôm lấy cánh tay Anzasil, yêu cầu hắn kể chuyện về Xifia cho cậu nghe.
Xifia trong nhận thức của Anzasil có phần khác so với đa số người.
Chính bản thân Anzasil cũng thừa nhận với Tư Niên như thế.
Trong khi mọi người nghĩ Xifia là sinh vật sống theo tập thể, thích tấn công và giết chóc và đồng hóa con người, biến con người thành Xifia, chúng là kẻ ăn vũ trụ, mảng vũ trụ phía đông đã bị chúng ăn hết, sau khi ăn xong thứ chúng để lại chỉ là các hố đen.
Anzasil lại tin vào một giả thuyết ít được đồng tình, đó là có một Xifia đầu đàn, nó chi phối tất cả các Xifia trong vũ trụ.
Anzasil vẫn nhớ như in một cuộc chiến giữa Xifia và nhân loại ở Cami, hắn vẫn còn rất nhỏ, giữa vòng chiến loạn có một Xifia bảo vệ hắn không rời, khi dị năng giả của liên bang đến, các Xifia như bị một thứ gì đó điều khiển mà lần lượt rời đi, chỉ có Xifia kia vẫn ngoan cố ở lại bên hắn, cho đến khi bị một dị năng giả giết chết.
Câu cuối cùng của Xifia đấy là " Anzasil".
Anzasil biết là Xifia đang gọi hắn, từ đó hắn đã chính thức có tên.
Anzasil không kể cậu chuyện ấy cho Tư Niên.
Hắn kể những giả thuyết từ nhiều cuốn sách khác để chứng minh có Xifia có một con đầu đàn, và những kẻ bị Xifia đồng hóa vẫn có thể giữ lại một chút nhận thức nào đó của mình.
Tư Niên cứ nghĩ mình sẽ rất hứng thú, nhưng sự thật là cậu ngủ quên từ rất sớm, Anzasil nhẹ nhàng kéo chăn và hôn lên má Tư Niên, thì thầm hai tiếng:
"Ngủ ngon"
Tư Niên bị nước làm tỉnh.
Cậu hoảng sợ khi thấy trước mặt mình là biển cả.
Như một loại bản năng, chỉ phút chốc cậu đã biến thành hải cẩu.
Ngay lúc đó, Anzasil cũng từ phía sau ôm cậu vào lòng, Tư Niên vẫn chưa bình tĩnh được, tay chân quẩy đạp dụi vào ngực Anzasil, kêu ngao ngao không ngừng.
Anzasil vừa an ủi cậu, vừa bế cậu vào bờ.
Khi lên đến bờ cát, cuối cũng hải cẩu nhỏ trong lòng cũng bình tĩnh hơn, Anzasil ôn nhu hôn lên cái đầu nhỏ của cậu, sau đó dỗ dành:
" Không có chuyện gì đâu, anh vẫn ở đây, em sẽ an toàn"
Tư Niên rất cố gắng nhưng không thể nhớ lại được chuyện gì đang xảy ra.
Ký ức của cậu chỉ dừng lại vào lúc cậu ngủ bên cạnh Anzasil.
Anzasil lại khẽ hỏi:
" Em có cảm thấy khó chịu, hay bất thường chỗ nào không?"
Tư Niên nghĩ một chút, cuối cùng cũng lắc đầu.
Anzasil thở một hơi nhẹ nhõm.
Khi họ xoay người liền bắt gặp Edric và Keiran đứng ngay cạnh đó.
Không biết đã đứng tự bao giờ.
Tư Niên càng hoảng sợ hơn, nằm trong lòng Anzasil im thin thít.
Anzasil vẫn bình tĩnh đứng lên, đi qua chỗ Edric và Keiran nói chuyện cùng bọn họ:
" Tôi biết các cậu có chuyện muốn nói.
Sáng mai hãy qua phòng tôi"
Sau đó, Anzasil ôm Tư Niên đi thẳng về phòng.
Anzasil lại sấy lông lần nữa cho Tư Niên.
Tư Niên vẫn không chờ nỗi, chưa khô hẳn đã biến thành người, kéo tay áo Anzasil:
" Chuyện gì thế anh?"
Anzasil ôm chặt Tư Niên lại, ôm rất lâu, Tư Niên cảm giác mình không hô hấp nổi.
Nhưng cậu vẫn không đẩy Anzasil ra, cậu biết hắn ta rất kích động.
Tay hắn khi ôm cậu từ biển lên, đến bây giờ vẫn còn đang run rẩy.
Đến khi Anzasil buông ra, mặt Tư Niên đã đỏ bừng do thiếu khí.
Anzasil lại dịu dàng cho cậu một nụ hôn nhẹ, như lời an ủi.
Anzasil đem từ nhẫn không gian một chiếc vòng cổ.
Là chiếc vòng Tư Niên được tặng hôm trước.
Tư Niên vẫn giống như lần đầu thấy chiếc vòng này, như mê muội mà đưa tay cầm lấy.
Anzasil lần này vẫn nhanh hơn, hắn đưa chiếc vòng cổ lên cao, rời xa tầm mắt của Tư Niên, lại để nó vào nhẫn không gian.
Anzasil:
" Quả nhiên là do chiếc vòng này"
Dừng một chút lại nói:
" Anh từng kiểm tra, chiếc vòng này ngoài có năng lượng tương thích với em rất cao thì không có gì bất thường khác, là anh quá chủ quan."
Tư Niên gấp gáp:
" Em cũng cảm thấy nó an toàn, em rất thích nó"
Anzasil:
" Em sẽ là người thích một món đồ đến mức, một người không quen biết tặng cũng sẽ nhận lấy sao? Em là người thích đeo trang sức đến mức cứ rảnh rỗi là đưa tay v.uốt ve nó sao? Em sẽ lấy thẳng đồ từ tay anh mà không xin phép sao?"
Tư Niên lúc này cũng nhận ra sự bất thường.
Anzasil lại nói tiếp:
" Lúc đầu, anh cũng không cảm thấy em bất thường, anh chỉ nghĩ vì chiếc vòng có độ tương thích cao, nên em có phần yêu quý nó.
Nhưng tối hôm nay, em lại nghe tiếng sóng vỗ, lại cảm thấy biển