Đường đến thần điện, ông lão người cá cũng không biết.
Không phải bị thất truyền mà vốn dĩ không có được lưu lại.
Chỉ có người sở hữu chìa khóa thần điện, thì mới cảm nhận được sự dẫn dắt.
Người cá không cưỡng ép bọn họ điều gì, chỉ thực hiện tròn sứ mệnh của mình, liền để mặc bọn họ rời đi.
Anzasil cầm bức tranh trên tay, ngắm nhìn không rời mắt, đưa tay v.uốt ve từng nét vẽ, rất cẩn thận để vào nhẫn không gian.
Tư Niên thấy hắn trân trọng bức tranh của người xa lạ nào đó đến thế, liền dò hỏi:
" Anh thích bức tranh đó đến thế sao? Người trong tranh thật đẹp"
Anzasil cũng không giải thích được cảm giác kỳ lạ của mình, nên lại lừa hải cẩu nhỏ qua chuyện khác:
" Em có muốn đi thần điện không?"
Tư Niên cũng không muốn hỏi sâu, người trong tranh là người của nghìn năm trước, cậu đi ghen tuông cũng quá vô lý, Anzasil có thích người đó đến nhường nào thì họ thật sự không có duyên phận, cậu mới là người được tạo hóa ưu ái vượt qua thời không để gặp gỡ Anzasil.
Tư Niên gật đầu:
" Em luôn có cảm giác mình nhất định phải đi, nó giống như là bản năng vậy, em không cảm thấy có nguy hiểm"
Tư Niên muốn Edric và Keiran ở lại chờ cậu và Anzasil nhưng họ lại không đồng ý.
Keiran tỏ ra thất vọng vô cùng, tựa như bị vứt bỏ, tựa như bị Tư Niên "khinh nhục":
" Cậu sao có thể đối xử với tôi như vậy.
Cậu coi tình cảm của chúng ta đó giờ là cái gì?"
Edric vừa không đồng ý với Tư Niên, vừa ghét giọng điệu của Keiran, nên lấy im lặng làm phản đối.
Anzasil nhìn trò hề trước mặt một lúc mới lên tiếng:
" Em ấy cũng lo các cậu bị liên lụy.
Nếu các cậu có lòng, chúng tôi cảm ơn rất nhiều, tôi cũng cảm thấy nhiều người sẽ tốt hơn"
Bốn người lại ra trung tâm, mua vài công cụ chuẩn bị.
Trước mắt đã có thể xác định thần điện ở dưới lòng biển, nên họ mua một công cụ hỗ trợ hoạt động dưới nước.
Lại tranh thủ tận hưởng ý nghĩa của chuyến đi, họ ghé vào một khi du lịch, họ đi đến một hòn đảo xa bờ, ngắm mấy con thú, ăn mấy loại trái lạ.
Tư Niên được toại nguyện chụp vài bức ảnh "ngọt ngào" với Anzasil.
Cậu đăng ảnh lên quang não, rất nhiều người yêu thích, đa số điều là khách quen của "một ngày thu tháng chín".
Cũng nhận được vài tin nhắn hỏi thăm.
Đầu tiên là của Lạc Đoàn, Lạc Đoàn cùng cậu nói vài chuyện vui vẻ, lúc nhắc đến chú Lạc, Anzasil lại gọi Tư Niên đi tắm.
Thứ hai là của Mục, Mục được Keiran cho số quang não của Tư Niên, nên cũng nhắn tin đến thăm dò tình hình, và hứa hẹn sẽ tranh thủ đến Mikila tụ hội cùng họ.
Lại có vài tin nhắn chúc mừng và hối thúc họ bán lại bánh, Tư Niên biết các tiệm bánh thông thường sẽ làm xuyên suốt, có đi du lịch cũng sẽ có người máy quản lý, họ chỉ cần làm bánh thật nhiều bỏ vào tủ không gian trước, nhưng Anzasil đã đem người máy đi bảo trì.
Tin nhắn cuối cùng là của Sila, cô ấy nhắn tin với Tư Niên nhưng lại hỏi thăm rất nhiều về Anzasil, Tư Niên nhớ lại thái độ của Sila trong lần chạm mặt Anzasil lúc trước, lòng hơi cảnh giác, không trả lời nhiều liền tìm đường thoái lui.
Hôm nay, Tư Niên ngoan ngoãn dẹp quang não thật sớm.
Chui vào lòng Anzasil đang nằm bên cạnh, thở dài.
Anzasil buông cuốn sách trên tay xuống, tắt đèn ngủ, choàng tay ôm Tư Niên, môi kề ngay tai cậu, giọng trầm ấm hỏi:
" Lo lắng điều gì sao? Em đừng sợ, anh ở đây sẽ không để em có việc gì"
Tư Niên lắc đầu ỉu xìu, lí nhí nói:
" Có anh mới lo đến thế này"
Có anh nên mới sợ mất anh.
Anzasil không nghe được câu Tư Niên vừa nói nên vẫn nghĩ cậu lo lắng chuyện thần điện.
Hắn hôn lên tóc Tư Niên dỗ dành:
" Không muốn đi thì không đi"
Tư Niên được hắn chiều chuộng thì rất vui vẻ, cậu dựa ngực Anzasil đòi hỏi:
" Nhất định phải đi.
Em ngủ không được nên khó chịu thôi, anh đếm hải cẩu cho em nghe đi"
Sáng sớm, Tư Niên đã được Anzasil cho uống một viên thuốc, đeo lên vòng cổ có thủy tinh thạch, quần áo cũng được xịt một loại chất lỏng cách nước.
Sau đó, họ ra phòng giữa đợi Edric và Keiran.
Keiran vừa ra liền nhìn chằm chằm thủy tinh thạch của Tư Niên, Edric cũng nhìn qua không ít lần.
Tập hợp đông đủ, Anzasil đưa cho Tư Niên vòng cổ hôm trước, nó đã bị Anzasil giựt đứt, Anzasil cũng không nghĩ sẽ cho Tư Niên đeo nó vào cổ một lần nào nữa, hắn chỉ cho Tư Niên cầm trên tay.
Tư Niên cầm vào liền nghe được tiếng sóng biển, tiếng sóng từng hồi dào dạt.
Tư Niên dần cảm nhận được tiếng gọi từ một nơi nào đó.
Bọn họ lên đường.
Đi vào trong biển, Tư Niên biết viên thuốc Anzasil cho cậu uống lúc trước là dạng nén của một thứ khí, và nó cho phép con người không hít thở trong ba giờ.
Nhưng việc tất cả mọi người đều đi được dưới trong lòng nước khiến cậu rất bất ngờ, Anzasil vừa nhìn sắc mặt Tư Niên đã biết cậu thắc mắt điều gì, hắn lên tiếng giải thích:
" Thủy tinh thạch giúp chúng ta hoạt động được dưới nước"
Edric và Keiran biết Tư Niên chỉ mới hơn hai tuổi nên cũng hiểu được lời giải thích của Anzasil.
Keiran giải thích thêm:
" Người có dị năng, khi có tinh thạch thì có thể vận chuyển năng lượng trong tinh thạch, để hoạt động trong môi trường có cùng thuộc tính"
Edric:
" Lần đầu chúng ta gặp Mục đấy, cậu ấy có thể từ đất bò ra, trên người chắc chắn có thổ tinh thạch hỗ trợ"
Tư Niên không hiểu vì sao một dị năng giả hệ hỏa lại đem theo thổ tinh hạch, nhưng khi cậu nhìn tinh thạch của Keiran thì đã hiểu phần nào, đơn giản là bọn họ chỉ cần một viên tinh thạch nhỏ là đủ, không quá phí của, lại dễ dàng mang trên người.
Tư Niên nghi vấn:
" Edric không cần thủy tinh thạch sao?"
Edric lắc đầu:
" Dị năng của tôi cho phép tôi tự do trong nước.
Anzasil cũng sẽ tự do trong đất đấy"
Chuyện này Anzasil từng nói với Tư Niên ở trên tinh cầu hoang, chỉ là nhất thời không liên tưởng đến.
Đi mãi,