Nhà của họ chỉ có vài tiêu chí.
Nhưng có lẽ không quá dễ chọn.
Nơi này đi đâu cũng toàn thấy toàn nhà cao tầng dạng chung cư.
Cũng không có nơi nào có hình thức phía dưới dùng để bán buôn, ở trên là nhà ở.
Các cửa tiệm được mở luôn là một cửa tiệm chính thống.
Cả ngày không lựa chọn được căn nào ưng mắt, Tư Niên có phần thất vọng.
Edric muốn khuyên họ chọn một căn nhà ở khu cao cấp, sau đó lại thuê một chỗ khác mở tiệm, nhưng Tư NIên không quá ưng.
Một là giá nhà riêng có vườn vô cùng đắc, hai là bọn họ cũng không ở quá nhiều, lại phải thuê người giúp việc, Tư Niên không muốn có người khác trong căn nhà của mình.
Nhưng Anzasil lại cảm thấy ý kiến của Edric có vẻ hợp lý.
Tư Niên dựa vào vai Anzasil, từ cửa sổ phi thuyền nhìn xuống những tòa nhà rựa rỡ ánh đèn, cậu thì thầm với hắn:
" Em muốn một căn nhà nhỏ thôi, em sẽ thật cố gắng chăm chút nó, chỉ hai mình sẽ sống cùng nhau, mình cùng làm này làm nọ, ghi lại thật nhiều kỷ niệm chỉ có hai đứa mình.
Khi nào mình giàu có hơn, mình lại mua vài căn nhà lớn, coi như đầu tư bất động sản, rãnh rồi thì thì sẽ đến đó nghỉ mát, nhưng mà nghỉ xong mình vẫn sẽ trở về nhà của mình, vẫn cùng nhau trồng cây, cùng nhau nấu ăn."
Anzasil ngay lập tức bị Tư Niên thuyết phục, ý nguyện của hải cẩu nhỏ mới là quan trọng nhất, nhà là nơi sống lâu dài, phải thõa mãn thì em ấy mới không muốn rời.
Anzasil:
" Vậy chúng ta không mua những căn nhà trong thành phố nữa, mình mua một căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô được không?"
Tư Niên nghe xong liền gật đầu đồng ý, nơi ít người thì ít cạnh tranh, cũng dễ dàng hơn.
Edric đưa bọn họ đến một nhà hàng trên một tòa tháp vô cùng cao.
Keiran và Mục đã đến trước.
Bàn cạnh cửa kính, từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy thấy thoáng vài tòa nhà đâm xuyên những đám mây trôi lơ lững.
Tư Niên vẫn còn đang ngỡ ngàng thì Anzasil liền kéo tay cậu chọn món.
Đây nhà gia nghiệp của nhà Keiran, Keiran rất vui vẻ giới thiệu:
" Món tôm sốt dnia và há cảo rất ngon đấy, các cậu nhất định phải gọi"
Tư Niên chỉ gọi đúng hai món Keiran gợi ý, Anzasil lại chọn thêm một món thịt nướng đơn giản.
Keiran gọi ra rất nhiều.
Tư Niên vẫn mẫn mê phía dưới.
Anzasil và Mục lại nói vài câu chuyện gần đây.
Mục và Edric sẽ không phải tham gia mấy vòng đầu, nhưng họ vẫn sẽ đến cổ vũ mọi người.
Mục lại nói thêm vài cái tên sáng giá có thể cạnh tranh cùng bọn họ, nhưng có lẽ vòng cuối mới gặp phải, những người vòng đầu đa số đều không thể làm đối thủ của Anzasil.
Trò chuyện vài món ăn đã được đưa lên.
Do quyền do thế nên đợt đầu tiên là bếp trưởng đích thân mang lên cho bọn họ.
Vừa dọn món Keiran đã rất tích cực mời mọi người.
Tư Niên ăn một ít rau củ lạ mắt trộn, vị thanh mát, hơi nhạt nhưng rất dễ ăn.
Đây có lẽ là món ngon nhất của người khác làm mà Tư Niên được ăn khi đến thế giới này.
Cậu thử thêm vài món cũng cảm thấy rất thích.
Tư Niên không tiếc lời khen ngợi:
" Đúng là danh bất hư truyền, ở tinh cầu thủ đô đúng là khác biệt mà"
Keiran lại gấp cho Tư Niên một cái há cảo:
" Cậu ăn nhiều vào, cậu hình như ốm hơn đấy"
Anzasil lập tức nhìn qua, sau đó đánh giá:
" Hình như có hơi ốm một chút thật"
Tư Niên lại đau đầu, nhưng cũng chỉ cười trừ ăn há cảo.
Keiran hỏi:
" Ngon chứ? Dù không giống bản gốc lắm nhưng đã là phiên bản tốt nhất hiện tại"
Tư Niên lại gấp một cái, chia nhỏ nó ra nhìn bên trong, rồi mới trả lời:
" Ngon lắm, nhưng thêm một ít rong lam dị sẽ tốt hơn"
Keiran bất ngờ:
" Rong lam dị là gì thế?"
Tư Niên:
" Là một loại rong biển ở Cami, màu xanh lam, vô cùng hợp để làm nhân há cảo"
Keiran cũng không quá hiểu nên chỉ "ồ" một tiếng:
Nhưng lão đầu bếp bên cạnh lại không nhịn được hỏi thêm:
" Cậu nói là rong lam quang sao? Nó rất tanh mà"
Tư Niên bỗng nhớ lam dị là tên cậu gọi, nhưng nó lại có một cái tên khác:
" Đúng là lam quang ạ, tùy nơi tùy cách gọi, lam quang dùng thanh xuyên rửa qua, sau khi làm chín thì không còn tanh nữa, vị cũng tốt hơn rất nhiều"
Vị đầu bếp không biết tin hay không nhưng vẫn lịch sự cảm ơn Tư Niên.
Họ ăn được một lúc, thì Mục lại bị người nhà thúc giục trở về.
Mục ngại ngùng đứng lên tạm biệt.
Thấy mọi người cũng đã ăn xong, Edric cũng chủ động muốn đưa bọn họ đi chơi.
Đêm đến, Rabidegi là thiên đường của các buổi xa hoa trụy lạc.
Nhưng Edric cũng rất biết chừng mực, không dám dẫn Tư Niên đến nơi quá dung tục.
Chỉ cùng nhau vào khu trò chơi và xem phim.
Lúc đi ra, Tư Niên đã ôm thêm một con gấu bông hình hải cẩu lớn bằng bản thể của cậu, đây là do Anzasil thắng được, Tư Niên muốn tự tay ôm nó về.
Keiran thì rất tham lam, hắn chơi không biết chán, không biết hết bao nhiêu nguyên tinh, nhưng gấu bông thì để đầy cả nhẫn không gian.
Cuối cùng, họ ghé qua một cửa hàng quần áo.
Rabidegi đang là mùa hè, Tư Niên nghĩ mình cùng Anzasil cũng nên đổi đồ.
Keiran cố vấn cho Tư Niên cùng Anzasil mấy bộ đồ có vẻ "quý tộc", nhưng Tư Niên lại thích những mẫu đồ đơn giản nhất có thể, theo thẩm mỹ nơi đây được gọi là "quê mùa"
Tư Niên rủ Anzasil mua đồ đôi, ở đây không có khái niệm này nên cậu phải mất một ít thời gian giải thích cho Anzasil.
Anzasil nghe vài câu liền cảm thấy thích, nên đã đồng ý.
Tư Niên không phải muốn mặt đồ đôi để khoe mẽ tình cảm.
Tư Niên muốn mặt đồ đôi là mặc theo dạng anh em thân thiết.
Lúc Tư Niên còn nhỏ, cậu thường thấy mấy đứa bé cùng tuổi có anh em thì thường sẽ được mặc những bộ đồ giống nhau, cậu rất hâm mộ.
Tuy lớn lên thì cũng đôi phần hiểu được, do nhà bọn trẻ không có điều