Bọn họ gọi vài ly nước.
Tư Niên biết nơi này không có thứ loại là rượu, nên rất tò mò với những thứ nước xanh xanh đỏ đỏ trong bàn.
Tư Niên ghét lựa chọn, nên đã kéo tay Anzasil chọn giúp mình.
Ngày trước, Anzasil cũng từng có một thời oanh liệt, nên những thứ này cũng biết ít nhiều.
Anzasil chọn cho mình và Tư Niên một thứ nước màu trắng, một thứ nước màu cam.
Keiran và Mục dường như đã rất quen thuộc, họ chẳng thèm xem trên bàn đã chọn xong.
Tuy chọn nước thì sử dụng thiết bị tự động, nhưng pha chế và đưa nước lại sử dụng người thật bằng da, bằng thịt.
Bốn ly nước được đưa đến, sau khi để nước xuống, Tư Niên thấy trên khay có hai tấm thẻ, một màu lục, một tấm màu lam.
Mục lạnh lùng lật một tấm lục thành mặt đỏ, tấm còn lại vẫn giữ nguyên.
Thứ nước màu trắng đó uống vào rất thơm, thơm như hoa mai trắng, vừa vào miệng chẳng có vị gì, nhưng khi nuốt xuống thì lại the mát trong cổ họng, một lúc sau lại nóng lên, vị ngọt cũng bắt đầu lan tỏa.
Màu cam lại có mùi hương rất lạ, Tư Niên chưa ngửi được hương thơm này bao giờ, vị cũng tương tự ly màu trắng, chỉ có đều vị ngọt đọng lại trong cổ họng đậm đà và có hậu chua nhiều hơn.
Tư Niên chỉ mới uống ly của mình một chút, ly của Anzasil một chút liền cảm thấy đầu óc lâng lâng, nó không khó uống như rượu, cảm giác đem lại cũng vô cùng khác, đó là cảm giác thoải mái trong chính thân thể lẫn cả tinh thần.
Mục và Anzasil đang trò chuyện thì Keiran lại đưa ly nước của mình cho Tư Niên:
"Cậu uống của tôi thử xem thế nào"
Tư Niên cũng không ngại ngùng, rất tự nhiên uống thử một chút.
Ly của Keiran màu hồng, trong rất mộng mơ.
Thơm mùi hoa bích diên, loại hoa này Tư Niên từng thấy ở Mikila, hương thơm dịu nhẹ, thanh thanh, dễ chịu, tựa như mùi của oải hương pha với huệ trắng, nó cũng the mát, sau đó nóng rực nơi cổ họng, nhưng thử đọng lại thì không phải là vị ngọt, mà là vị mặn mặn, cay cay.
Tư Niên không thích vị này, nó như vị muối ớt pha với nước.
Keiran thấy cậu cau mày thì cười tươi nói:
" Cậu không thích vị mặn sao? Tôi vô cũng thích đấy"
Tư Niên cũng biết các dị năng giả thường kỳ lạ đến mức nào.
Họ ăn những hương vị khác cũng sẽ cảm thấy ngon, nhưng chỉ khi ăn được vị mình yêu thích thì mới cảm thấy thoải mái, chính là cảm giác cơ thể nhẹ bỏng, tràn đầy năng lượng.
Còn thứ đã ghét, dù chỉ lẫn vào một chút cũng nuốt không trôi.
Mục cũng đưa nước của mình qua:
" Cậu thử của tôi đi"
Anzasil cũng không ngăn cản, Tư Niên lấy can đảm thử thêm một chút.
Vị nước của Mục thơm mùi của lúa non, nhạt nhạt, thanh mát, vị đọng lại là vị chua chua, béo béo, tựa như sữa chua.
Tư Niên khen ngợi:
" Vị nước này tốt đấy"
Dù thế nhưng cậu vẫn thích nhất là hương hoa mai trắng và vị ngọt ngọt ở phần nước của mình hơn.
Tư Niên cùng mọi người lại đùa vui, trò chuyện.
Tư Niên cũng biết thứ nước này được gọi là visy, là một thức uống phổ biến, được dùng như rượu ở thế giới của cậu trước kia.
Tư Niên một lúc mới chú ý thấy đa số bàn khác sẽ có những cô gái, những thanh niên nhỏ nhắn bưng trà, rót rượu.
Nhưng cậu vẫn không hỏi ra miệng, định bụng về nhà sẽ hỏi Anzasil sau.
Trùng hợp thay trong ánh đèn mờ ảo, trong tiếng nhạc ồn ào, trong một rừng người đang ca múa trên sàn, Tư Niên lại nhìn thấy Edric.
Edric đang ôm eo một cô gái, tay trái cầm một ly visy, hắn vừa đi từ sàn nhạc xuống cùng một đám thanh niên khác.
Bọn họ cũng đang cười đùa rất vui vẻ, chỉ duy nhất một mình Edric vẫn giữ khuôn mặt nhàn nhạt, không rõ vui buồn.
Tư Niên bị bất ngờ trước một Edric như thế, thứ thay đổi chỉ là trang phục, nhưng tư thế, khí chất, thái độ, lại tạo nên một Edric rất xa lạ.
Một Edric cuồng ngạo, tự cao, lạnh lùng.
Tư Niên nhìn thấy cô gái kia hôn lên mặt Edric, liền bối rối dời tầm mắt.
Tư Niên nhìn qua Keiran, không biết mình nên mở lời làm sao.
Keiran vẫn đang cười tươi, vẫn đang hào hứng, say xưa kể một câu chuyện của mình và Edric.
Tư Niên biết mình không nên im lặng, nhưng lời nói bên miệng thế nào cũng không thể phát ra.
Anzasil vẫn để ý đến thái độ của Tư Niên, cũng theo mắt cậu nhìn thấy một màn của Edric.
Anzasil thấy Tư Niên muốn nói, lại không nói được liền thở dài trong lòng.
Anzasil cuối cùng tự mình ra tay.
Hắn đá chân Keiran một cái, sau đó gọi:
"Này"
Keiran ngờ ngợ nhìn qua Anzasil.
Anzasil hất mặt về hướng Edric, không nói gì.
Keiran nhìn theo, vừa thấy Edric mắt liền sáng lên, hắn đứng lên quơ quơ tay, nhưng lời gọi chưa ra khỏi miệng cũng im bặt.
Trước mắt Keiran là một chàng trai trẻ, non nớt, dịu dàng như chim nhỏ nép vào lồng ngực Edric, sau đó chàng trai trẻ đó nâng người lên, trao một nụ hôn lên cổ Edric.
Edric chau mày tránh né, đẩy nhẹ cậu ta ra khỏi người mình.
Chỉ tiếc Keiran không nhìn thấy.
Vì lúc này cả người Keiran cứng đờ, hắn nhìn khung cảnh này không chớp mắt, nhưng thử đọng lại chỉ là hình ảnh của hai giây trước.
Hình ảnh Edric ngồi ngã lưng ra sau, tay phải vòng qua ôm eo của một thiếu niên nhỏ nhắn, trong ánh đèn mờ ảo, Edric nhận một ly visy do thiếu niên đưa đến.
Cả cuộc đời còn lại của mình Keiran chưa bao giờ quên tình cảnh hôm ấy.
Edric lại một lần nữa có cảm giác như lúc đón quân lúc sáng, vẫn có một đôi mắt nào đó chăm chú nhìn vào mình.
Edric quay người nhìn lại, liền thấy Keiran đứng như một khối tượng ở bên kia, ánh mắt Keiran nhìn hắn trong trẻo đến kỳ lạ.
Edric có phần hoảng loạn, hắn nhanh chóng đứng lên, bỏ mặt những tiếng dò hỏi từ bạn bè, rất nhanh đi đến bên cạnh Keiran.
Keiran vẫn đứng yên một chỗ.
Edric gọi hắn hai lần, hắn mới hoàn hồn lại.
Keiran ngồi xuống ghế.
Mục đắn do một lúc, sau đó cũng đứng lên nhường chỗ cho Edric, bản thân đến ngồi cạnh Tư Niên.
Tư Niên và Mục đều có phần lúng túng, không biết phải làm thế nào, nên đến cả ngồi cũng không yên.
Edric không hiểu sao