Đi săn tin mật của đối thủ khó hơn rất nhiều so với việc truyền tin.
Do không rõ những đội giữ tin, cũng không rõ nơi họ nhập mã, nên bọn họ chủ yếu vẫn là đi tìm người trong mơ hồ.
Cuối cùng Tư Niên cũng hiểu tại sao những đội khác thấy bọn họ lại bất chấp đến như vậy
Trên một hòn đảo lớn, người nào cũng là dị năng giả, tìm người thật sự lúc nào cũng phải vận dụng dị năng dò tìm.
Tìm người đã khó, có được dấu tích liền phải truy tìm, có những đội bị tìm thấy liền chạy sang nhiều hướng, không rõ ai mới là người giữ mã.
Nhiều lúc tìm được cũng không có cơ sở nào khẳng định họ có giữ mã hay không, không phải đội nào cũng có thể dễ dàng xâm nhập vào ý thức, đặc biệt là những thông tin đã được họ muốn bảo mật thì thật sự rất khó dò.
Sau chín giờ không có mã liền bị trừ mất một trăm điểm.
Cả đội liền cũng trở nên bất chấp hơn, gặp ai cũng tấn công, không cần phải chiến thắng, chỉ cần cản bọn họ không đến nhập mã trong thời gian quy định là được, đôi lúc vài người chiến đấu sẽ bị lơ đãng, Tư Niên có thể đọc được ý nghĩ của bọn họ.
Bọn họ chạy chỉ tiêu một ngày, rồi lại một ngày.
Anzasil đã không cho bất kỳ ai xem điểm nữa.
Tư Niên nghĩ hành động này là do Anzasil cảm giác cả đội đang bị áp lực điểm số.
Nhưng những người khác đều biết Anzasil đang tạo áp lực cho bọn họ, không biết được hiện trạng, họ càng phải cố gắng.
Vẫn không có một nhiệm vụ mới nào khác được gửi đến.
Một ngày chỉ ngủ được bốn tiếng không liền mạch, tìm người còn khó hơn tìm quái vật, thấy người liền tấn công.
Anzasil mỗi lần nghỉ ngơi đều ôm Tư Niên vào lòng, không nói lời an ủi, chỉ dặn dò đôi câu.
Tư Niên biết mỗi câu Anzasil nói cùng cậu đều là những lời quan tâm sâu sắc nhất.
Nhưng Anzasil sẽ không chậm lại.
Vì đội còn đang cần hắn đưa ra những quyết định chính xác nhất, vì hải cẩu nhỏ còn cần lớn lên trên đôi chân của mình.
Hôm nay, nếu cậu không thể vượt qua, thì cũng không nên có mặt ở học viện, hắn sợ cậu sẽ không chịu nổi áp lực nơi đó, càng sợ một ngày nào đó cậu sẽ nằm lại trên chiến trường.
Đây là khát vọng của cậu, hắn không thể ích kỷ xây nên.
Tư Niên thể lực kém nhất đội, nhưng ý chí thì không thua một ai.
Cậu quật cường hơn bất kỳ người nào, chưa một lần than vãn, chưa một lần đòi hỏi đều gì.
Trên cơ bản cả đội chỉ có đi tìm người, đánh nhau, săn thú, thời gian nghỉ ngơi đôi chút cũng đều là một mảnh yên lặng.
Vài câu nói bâng quơ đều mang tinh thần mạnh mẽ, kiên cường.
Ai cũng mệt mỏi, đôi lúc chỉ muốn nằm xuống ngủ sâu một giấc, nhưng không hề có một tiếng oán than, hay xin dừng lại.
Họ đều biết tinh thần rất quan trọng, một người gục sẽ làm cho người khác cũng chán chường.
Khi cuộc sống đó trở thành một vòng tuần hoàn, chẳng cần nhắc nhở mọi thứ cũng đã vào nếp, thì một thông báo cuối cùng cũng được gửi đến.
Hôm ấy trời mưa rất to, cơn mưa này đã kéo dài từ đêm hôm trước.
Họ cũng vừa chặn được một nguồn tin.
Chiến đấu đã trở nên quen thuộc, cũng chẳng còn tránh được thương tổn.
Chiến Lang đang ngồi cạnh Yeltai, nhờ cậu ta băng bó vết thương đang đổ máu trên ngực trái.
Edric cùng Keiran dựa vào nhau trên một cành cây cao, mưa đổ xuống nhưng họ chẳng quan tâm, chẳng ai thừa sức lực mà tìm cách che mưa.
Hệ phong vốn có thể hồi phục dị năng nhanh, nhưng vẫn không theo kịp tốc độ sử dụng, vừa dò đường vừa tấn công, dị năng của Keiran và Yeltai từ lúc nhận nhiệm vụ chưa bao giờ đạt mức đỉnh cao.
Tư Niên nhìn khung cảnh nghỉ ngơi đôi chút này, chẳng đành lòng mà báo cáo:
" Có người đến sắp đến gần, không đọc được suy nghĩ nhiều, đã bị đề phòng cao độ"
Sau nhiều lần kinh nghiệm, họ đều biết những đội thế này có khả năng giữ nguồn tin rất cao.
Chiến Lang thúc giục Yeltai cột lại băng, khoát lên mình chiến áo đã bị mưa thấm ướt.
Mục đang ôm Sow ngồi cạnh Tư Niên bỗng nhiên quay sang nói:
" Tôi có tin nhắn từ quang não"
Vừa nói vừa mở ra.
Tư Niên từ trong lòng Anzasil mò qua nhìn một cái, vui mừng còn hơn ăn tết mà cao giọng nói:
" Kết thúc rồi, cuối cùng cũng kết thúc rồi"
Ngày hôm ấy là ngày hoàn thành vòng thi này.
Tất cả các thí sinh đều nhận được tin nhắn.
Bọn họ dừng lại các cuộc tấn công nhau, trong vòng một tiếng phải trở về bãi biển xuất phát.
Keiran và Mục cùng hoan hô một tiếng, liền tích cực đeo balo lên vai.
Edric cũng trèo xuống, vết thương trên lưng của hắn chưa khỏi hẳn, Keiran vẫn đứng bên cạnh dìu người, dù sao vết thương này cũng vì cậu mà bị.
Mọi người câu ra câu vào, cảm thán đủ điều.
Chỉ có Anzasil là bình tĩnh nói với Edric mở điểm ra nhìn.
Là 3200 điểm.
Họ cũng chẳng khẳng định được đây là cao hay thấp.
Nhưng họ đều biết đây là sự cố gắng rất nhiều, đến từ tất cả thành viên, dù kết quả có ra sao thì cũng không hề hối tiếc.
Trên tàu bay họ được ăn một bửa no nê, cố giữ tinh thần trò chuyện với nhau một lúc, vừa xuống tàu liền nhanh chóng chia ra.
Tư Niên không ngờ gần cậu đã ở trên đảo hoang đó tròn một tháng.
Có lẽ nếu nói trước cùng cậu, cậu sẽ chẳng tin rằng mình có thể vượt qua một tháng trốn trốn đánh đánh.
Vừa về đến nhà, Tư Niên chỉ muốn nằm xải ra sàn mà ngủ một giấc dài, gần một tháng chẳng có giấc ngủ liền mạch.
Anzasil vẫn phải đi tắm.
Tư Niên mơ màng bị ôm đi tắm.
Anzasil cũng chỉ qua loa vài cái, đã ôm hải cẩu ngủ đến say xưa từ trong bồn tắm lên giường.
Không thèm mặt đồ cũng ngủ một giấc.
Tư Niên bị đói tỉnh.
Thức giấc thì mặt trời cũng chiếu thẳng vào lòng.
Đây là phòng hướng tây mà Anzasil đặt biệt yêu cầu trong nhà ở.
Nắng chiều vừa hạ, Tư Niên liền muốn mặt kệ cái bụng nhỏ mà ngủ một giấc.
Anzasil vẫn còn đang say giấc nồng bên cạnh.
Tư Niên xoay người liền nhìn thấy, không biết nhìn bao lâu, cuối