Việc đầu tiên Tư Niên làm khi trở về phòng riêng là đem chiếc đồng hồ ra kiểm tra.
Chiếc đồng hồ lúc sáng chắc chắn đã run lên khi Tư Niên chạm vào con cecs, bây giờ lại yên ắng như chưa từng có chuyện gì.
Tư Niên đem câu chuyện kể lại cho Anzasil.
Anzasil cầm chiếc đồng hồ lên xem xét.
Vẫn không có kết quả gì.
Anzasil định bụng ngày mai chắc chắn sẽ đi bắt một con cecs trở về cho Tư Niên thử nghiệm.
Sáng hôm sau, có lẽ chỉ vừa hơn bốn giờ sáng, Chiến Lang đã gõ cửa phòng Anzasil.
Tư Niên và Anzasil nghe tiếng gõ cửa liền thức dậy, hai người không nói gì chỉ đơn giản nhìn nhau một cái.
Anzasil xoa nhẹ mái tóc của Tư Niên dỗ dành.
Sau đó đứng dậy đi ra cửa.
Chiến Lang dẫn dẫn Anzasil đến cạnh bờ biển, thuê một chiếc tàu.
Đã ra đến giữa biển Chiến Lang và Anzasil vẫn còn im lặng.
Chỉ đến khi không còn thấy bờ, cũng không thấy ánh đèn xa xa, Chiến Lang mới mở miệng:
"Thầy vừa tìm tôi"
Chiến Lang không nghe Anzasil hỏi chuyện nên tiếp tục nói:
" Thầy nói nếu tôi cùng cậu muốn tiến vào quân đội thì không cần đi học viện quân sự, cứ trở về tìm thầy"
Anzasil ngắm nước ngắm trăng một lúc mới trả lời:
"Cậu nói lại với thầy thôi muốn dựa vào sức mình"
Chiến Lang cũng nghĩ một lúc, sau đó thở dài:
" Tôi cho cậu quang não, cậu tự nói với thầy đi"
Anzasil cau mày:
" Thầy liên lạc cùng cậu trước"
Chiến Lang không phục:
" Quang não của cậu chặn người lạ nên thầy mới không liên lạc được.
Chuyện của cậu cậu tự lo đi, thầy đánh đau thật đấy"
Anzasil cười nhạo hắn Chiến Lang hai tiếng, sau đó cũng chậc lưỡi hai tiếng, cuối cùng mới nói:
" Cậu cứ nói đi, thầy không trách đâu, thầy biết tôi muốn gì"
Anzasil biết thầy có lẽ sẽ lo được cho hắn và Chiến Lang một vị trí trong quân đội, nhưng nếu đã đi cửa sau thì chắc chắn đã chấp nhận dưới trướng của một người nào đó.
Anzasil vẫn cảm thấy đi vào học viện quân sự, tốt nghiệp xuất sắc nhất toàn trường, sau đó chiến đấu cùng một vị tướng quân giành lấy một chiếc ghế cấp cao trong quân đội là tốt nhất.
Bọn họ trở về thì trời đã sáng.
Tư Niên đã đứng ở bến tàu chờ.
Anzasil vừa xuống liền khoe Tư Niên vài con cá hắn vừa bắt được.
Chiến Lang vẫn không hiểu tại sao Anzasil không chịu đi mua cá mà lại bắt hắn điều khiển tàu vòng quanh bắt.
Tư Niên vui vẻ nhận lấy cá.
Anzasil vừa về phòng, việc đầu tiên là đi tắm.
Hắn ôm bé hải cẩu bây giờ đã rất mủm mỉm tròn xoe, và xoa bọt lên người cậu, đông thời kể chuyện sáng nay cho Tư Niên nghe.
Bây giờ, hắn đã quen đem những tính toán tương lai của mình và cậu ra để cùng nhau bàn bạc.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Tư Niên cũng thuận tiện giải thích.
Bốn năm, học viện quân sự sẽ có một đợt học viên tốt nghiệp.
Ba học viên tốt nghiệp xuất sắc nhất sẽ có cơ hội khiêu chiến với các vị tướng quân trong quân đội, khiêu chiến thắng ai liền lấy được chiếc ghế của người đó.
Quyền khiêu chiến đó kéo dài vô hạn.
Tất nhiên chỉ có thể khiêu chiến các vị tướng quân chủ động chờ đợi.
Hằng năm luôn có những vị tướng quân sẵn sàng chờ thách đấu, họ sẵn sàng buông quyền lực, nhưng họ cần giao nó lại cho một người thật sự xứng đáng.
Tư Niên sau khi được sấy lông thì biến thành người, nhẹ giọng hỏi:
" Thua không sao chứ anh? Mà có nhiều người sẵn sàng chờ thách đấu thật sao?"
Anzasil:
" Khi khiêu chiến chắc chắn có bàn điều kiện trước, thông thường thua sẽ về dưới trướng vị tướng quân đó học tập thêm"
Anzasil lại tiếp tục:
" Thật sự có rất nhiều người sẵn sàng, bọn họ đã chiến đấu mấy trăm năm rồi, máu lửa đã thấy qua quá nhiều, vinh quang cũng nhận được không ít, họ muốn trở về trường dạy lại thế hệ mai sau, dành vị trí ấy cho thế hệ trẻ, những người còn nhiều điên cuồng, nhiều năng lượng hơn.
Ba người xuất sắc nhất mà học viện quân sự đào tạo ra, được tin rằng là người đủ phẩm chất, đủ năng lực, đủ bản lĩnh để nhận trọng trách đó.
Thông thường không thể trong trận đầu tiên mà khiêu chiến thắng, có khi kỳ kèo tận mấy chục năm, khi vị tướng quân kia hài lòng với người hiện tại thì mới đồng ý trao lại.
Trong hai trăm bảy mươi lăm vị tướng quân toàn liên bang thì có hơn hai trăm người có xuất thân từ học viện quân sự."
Hiện tại, Tư Niên vẫn chỗ hiểu chỗ không, chỉ đến khi trải qua bảy năm trọng hoc viện, nhìn Anzasil ngày càng trưởng thành, nhìn những gì Anzasil được đào tạo, Tư Niên mới hiểu tại sao khi đến thời cơ thì sẽ có nhiều vị tướng quân lại chấp nhận khiêu chiến đến thế.
Và cậu cũng tin rằng vào một ngày thích hợp Anzasil cũng sẵn sàng buông bỏ quyền lực.
Họ viện liên bang thật sự có thể đào tạo ra những con người đủ phẩm chất, đủ tài năng.
Anzasil và Tư Niên đã thức dậy.
Chiến Lang trở về liền đi ngủ bù.
Những người còn lại không qua mười giờ chắc chắn sẽ không rời giường.
Anzasil và Tư Niên nằm trên giường cũng xem quang não, xem qua xem lại, cọ qua cọ lại thế nào mà lại lên lửa.
Chuyện này cũng không phải lần đầu.
Hai người vẫn bình tĩnh anh nhìn em, em nhìn anh rồi lại vào nhà tắm giải quyết.
Cả hai sau khi tắm lần hai thì cũng không định kéo nhau lên giường nữa.
Anzasil và Tư Niên đi một vòng quanh chợ để tìm đồ ăn sáng.
Dù nhà Keiran kinh doanh về mặt nhà hàng, đồ ăn cũng rất ngon, rất vừa vị.
Nhưng đối với Tư Niên nó vẫn thiếu một chút gì đấy, Tư Niên biết đó là do phương pháp chế biến còn tương đối đơn giản, sơ chế nguyên liệu không cầu kỳ.
Nhưng thật sự ở ngoài chợ cũng không khá hơn là bao.
Người có nguyên tinh cũng chỉ thường uống dịch dinh dưỡng cho qua bữa sáng, người không có nguyên tinh thì cũng chỉ ăn vài cái bánh nhạt nhẽo qua loa bên đường.
Những nhà hàng có được công thức của món ngon như nhà của Keiran thông thường giá thành rất cao và chỉ mở vào trưa và tối, không có phục vụ bữa sáng.
Tư Niên và Anzasil dạo một vòng, thứ khả quan nhất có thể thấy là há cảo.
Món này từ khi được Tư Niên đăng bán lần đầu trên