“Bà ta vốn là phận người hầu tính tiểu thư, cứ ba ngày thì tới hai ngày bị cảm, chắc là giả bộ thôi.” Chu Thực nói, vẻ mặt khinh thường.
Ba Chu muốn đánh cậu ta, giơ tay lên lại không nỡ đành hạ xuống, siết chặt nắm đấm sau lưng, mỉm cười nhìn về phía Thời Mộ: "Bà ấy bị bệnh một tuần rồi, đi bệnh viện kiểm tra cũng không phát hiện được gì, tạm thời chỉ có thể ở nhà dưỡng bệnh.”
“Có thể cho cháu lên thăm chút không? ”
Ông gật đầu, dẫn Thời Mộ lên lầu.
Càng đến gần phòng ngủ, càng lạnh, cô xoa xoa hai tay, đi theo ba Chu vào trong.
Trên chiếc giường đôi trong phòng ngủ, một người phụ nữ có khuôn mặt khả ái, vẻ ngoài chỉ khoảng hơn ba mươi nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, không ngừng nói mớ.
Thời Mộ đảo mắt, nhìn thấy một bóng đen nhỏ bé đang trốn sau ban công.
Cô híp mắt, đưa tay nhấc chiếc chăn mỏng ra khỏi người phụ nữ.
Bà ấy rất gầy, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, ngay ngực có một cái mụn, khi ngón tay của Thời Mộ chạm vào nó, cái mụn đó từ từ chìm vào trong cơ thể bà ấy.
Cảnh tượng này khiến bố Chu vô cùng kinh ngạc, cái mụn đó lúc nào cũng ở trên ngực bà ấy, vẫn tưởng là do nóng quá nổi nhọt, nghĩ là khi hết bệnh thì sẽ dần dần lặn đi, ai ngờ bây giờ lại trở nên to lớn như vậy, còn có thể động đậy?
Ba Chu kinh hãi: “Chuyện, chuyện… chuyện gì xảy ra vậy?”
Thời Mộ đắp lại chăn cho bà ấy, gãi gãi chấm đỏ trên bàn tay bị con trùng cắn, nói: “Vợ chú trúng cổ độc.”
Bố Chu trợn to mắt: “Cổ….cổ độc?”
Thời Mộ cầm tay bà chỉ cho ông ấy xem: “Năm ngón tay đỏ ửng, máu ứ đọng, trong người có khối u kèm theo sốt và nôn mửa, thân thể yếu ớt. Quả thật là dấu hiệu trúng cổ độc."
Ba Chu càng nghe càng bối rối. Chẳng phải vợ ông bị cảm lạnh từ khi đi tiệc về sao? Làm thế nào mà lại liên quan đến vu thuật chứ? Nếu không phải vừa rồi nhìn thấy con trùng kia di chuyển qua lại, ông cũng sẽ không tin.
Chu Thực trố mắt nhìn, đứng ở cửa: “Nhà của Thời Mộ làm nghề này, trước đây cậu ta còn cứu tôi, ông có thể tin cậu ta.”
Bố Chu ngẩn người.
Trước đây không phải Chu Thực từng kể với ông chuyện gặp quỷ ở trường sao, ông còn cảm thấy con trai không muốn đi học mà bịa ra lời này, giờ xem ra, đúng là sự thật?
Bố Chu xua đi băn khoăn trong lòng, nắm lấy tay Thời Mộ, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc bà ấy trúng cổ gì, có cách nào giải được không?” Mệnh của ông vốn là khắc vợ , đã khắc chết hai người vợ rồi, ông không muốn khắc thêm người thứ ba nữa.
Thời Mộ cắn môi. Đúng là ông ngoại để lại rất nhiều sách. Cô học được cách trừ tà ma và bùa chú của Đạo giáo nhưng đối với vu cổ thì không biết nhiều, hơn nữa chữ viết của vu thuật rất khó đọc.
Trong lòng đang rối, tiếng gõ cửa vang lên, Hạ Hàng Nhất bước vào: “Chú Chu, nếu không phiền để cháu nhìn bác gái được không?”
Thấy Hạ Hàng Nhất, Thời Mộ thở dài một hơi, nói với bố Chu: “Vấn đề này cậu ấy hiểu rõ hơn cháu.”
Hạ Hàng Nhất tiến đến gần hơn, cúi xuống bắt mạch rồi lại nâng mí mắt nhìn xung quanh, đứng dậy liếc nhìn về phía có bóng đen đang ẩn náu. Linh hồn thấy nhiều người tới, cảm nhận được sự nguy hiểm, từ từ biến mất.
"Vợ chú trúng âm cổ. Âm cổ không gây ra quá nhiều tổn hại cho cơ thể, điều đáng sợ là nó thu hút các sinh vật từ cõi ấm đến cắn nuốt dương khí, hiện tại quỷ hồn khắp nơi đều đang nhìn chằm chằm thèm muốn cỗ thân thể này.”
Lông mi Thời Mộ run lên, đột nhiên nhớ tới: “Trong sách của ông ngoại cháu có viết, âm cổ giống như gián, có thể đẻ trứng, sau khi cơ thể của con mẹ chết, đàn con sẽ ẩn náu trong cơ thể của người thân, họ hàng, tiếp tục sinh sản. Ngày xưa từng có một bộ tộc bị diệt vong bởi âm cổ.”
Ba Chu nghe xong, trong lòng lạnh lẽo.
Cả đời này Chu Thực sợ nhất là gián, Thời Mộ vừa nói xong, toàn thân cậu ớn lạnh, xoa xoa cánh tay, run rẩy nói: “Vậy, vậy phải làm sao bây giờ, tôi không muốn chết! Ông, ông đắc tội với ai, có thể ra tay độc như vậy.”
Ba Chu: "Nếu mày hỏi tao không đắc tội ai thì tao còn có thể kể ra, đây lại hỏi tao đắc tội ai, người nhiều như tóc ba mày vậy.”
Chu Thực liếc nhìn cái đầu trọc lốc của ba mình, không nói gì.
Ba cậu có phải có hiểu nhầm gì với đầu tóc của mình không?
“Nói thế nào thì cũng phải giải cổ này, hiện tại nó không quá lớn, chờ nó trưởng thành rồi sẽ không dễ đối phó.”
Chu Thực có chút bối rối: “Chuẩn bị, chuẩn bị những gì?”
Hạ Hàng Nhất đột nhiên nhìn về phía Thời Mộ, cười đầy ẩn ý: “Thời Mộ, cậu sinh giờ âm ngày âm năm âm đúng không.”
“…“ Có một dự cảm xấu.
Hạ Hàng Nhất: " Âm cổ thích nhất là nơi cực âm, hơn nữa máu sẽ làm nó hưng phấn, cậu chỉ cần cho một chút, sau đó tôi sẽ dùng lửa ép nó ra…”
Đã hiểu.
Không phải chỉ cho một ít máu thôi sao, không vấn đề gì.
Thời Mộ kéo ghế ngồi bên giường, Hạ Hàng Nhất ra hiệu cho Chu Thực đóng cửa phòng ngủ, kéo rèm cửa lại, căn phòng chìm vào bóng tối. Cậu lấy lá bùa ra đốt, cùng lúc đó, Thời Mộ dùng một con dao nhỏ rạch một đường trên tay dì Chu, rạch thêm một đường trong lòng bàn tay của mình.
Ngọn lửa thanh tẩy phát ra từ lá bùa khiến con cổ trùng trong cơ thể liều mạng trốn tránh, nó điên cuồng trốn đi. Dì Chu vốn đang mê man bắt đầu giãy dụa vì đau đớn.
Không lâu sau, cổ trùng bị mùi máu hấp dẫn mà chạy tới, ngọ nguậy chui ra theo miệng vết thương hở, Hạ Hàng Nhất dùng đôi đũa đã chuẩn bị trước đó, gắp cổ trùng bỏ vào trong lọ.
Cổ trùng trông giống như một con ve sầu, toàn thân tối đen, miệng lớn có năm sáu hàng răng dày đặc, mọi người đều cảm thấy vô cùng ghê tởm.
“Đốt chết đi.”
Thời Mộ quấn chặt vết thương vội vàng ngăn cản: “Chờ đã, để tôi thẩm vấn nó.” ? ? ?
Chu Thực ngẩn người: “Mộ ca, cái thứ đang ngọ nguậy này còn không được tính là động vật, có thể nói chuyện kiểu gì chứ.”
Thời Mộ cầm lấy cái lọ niêm phong lắc lắc, nói: “Chẳng lẽ không muốn biết là ai đã làm chuyện này sao?”
Chu Thực và ba Chu nhìn nhau rồi gật đầu.
Thời Mộ nhìn chằm chằm vào con bò sát đầy chất nhầy đang ngoe nguẩy trong lọ, hắng giọng, trong lòng gọi hai con cổ.
Thời Mộ: [Các ngươi là đồng loại, nó nói chuyện các ngươi có hiểu không? ]
Mị cổ lập tức phủ nhận: [Thứ này quá xấu xí, không xứng làm đồng loại của ta. ]
Hình dạng của mị cổ là một con bướm hơi tím, lấp lánh lấp lánh, vô cùng đẹp mắt.
Về điểm này, triền đằng cổ cũng cực kỳ đồng tính, xấu thì không có tư cách làm đồng loại với chúng.
Thời Mộ: [Câu hỏi ở đây là ai hạ cổ này. ]
Mị cổ: [Nó nói là một người tên Lưu Thắng, con trai là Lưu Vũ.]
Lưu Vũ ...
Cái tên này nghe quen quen, hình như cô đã nghe ở đâu đó rồi.
Trong khi đang trầm tư suy nghĩ, bên tai vang lên tiếng “cẩn thận”, cô cúi xuống nhìn, cổ trùng đã phá vỡ cái lọ. Thời Mộ chỉ cảm thấy lòng bàn tay đau nhói, âm cổ đã chui vào cơ thể thông qua vết thương.
Ba người còn lại đều biến sắc.
Nhưng Thời Mộ còn chưa kịp cảm nhận thế nào là tà ác xâm nhập, con cổ trùng vừa mới tiến vào cơ thể kia đã bị triền đằng cổ và mị cổ ăn thịt.
Hạ Hàng Nhất vội vàng lục tìm bùa chú. Nhìn dáng vẻ hoảng sợ ở ba người, Thời Mộ an ủi: “Tôi không sao, nó chết rồi.”
Hạ Hàng Nhất rõ ràng là không tin.
Thời Mộ đưa tay ra: “Không tin thì nhìn thử xem.”
Cổ trùng xâm nhập thì cơ thể sẽ có phản ứng, nhưng đầu ngón tay cô xanh nhạt, sắc mặt hồng hào, không có gì bất thường. Chỉ là….các chấm đỏ trên cổ tay cô thu hút sự chú ý của Hạ Hàng Nhất. Cậu nhíu chặt mày lại.
Sau khi băng bó vết thương cho dì Chu, bọn họ rời khỏi phòng.
Thời Mộ và Hạ Hàng Nhất đã giúp ba Chu giải quyết được rắc rối lớn, ánh mắt ông nhìn bọn họ đầy cảm kích, thậm chí còn viết hai tấm chi phiếu đưa cho họ.
Hạ Hàng Nhất vội vàng lắc đầu: “Cháu cũng không giúp được gì nhiều, chủ yếu là công lao của Thời Mộ.”
Thời Mộ cũng lắc đầu: “Cháu là tiện thể mà thôi. Huống hồ chú là ba của Chu Thực, tiền này không cần đâu. Chỉ mong chú lắng nghe ý kiến
Ba Chu liếc nhìn Chu Thực, kéo tay Thời Mộ ấn tấm chi phiếu vào: “Nếu nhà chú nghèo thì tiền này sẽ không đưa cháu. Nghe Chu Thực nói cháu sống một mình rất vất vả, cầm lấy tiền này trang trải cho cuộc sống đi. Đây là phần tạ lễ cháu đáng được nhận, đừng khách sáo.”
Chu Thực nói thêm vào: “Ông ấy không thiếu tiền, cầm lấy rồi cứu tế cho tôi.”
Bố Chu đá một phát: “Cứu mày cái rắm!”
Đã nói như vậy, Thời Mộ không nhận thì thật không phải, hơn nữa tấm chi phiếu này cũng không ít, đành nhận lấy bỏ vào túi.
"Nhắc mới nhớ, cậu có hỏi được ai hạ cổ không?"
Thời Mộ gật đầu: "Tôi hỏi rồi, một người tên là Lưu Thắng, con trai là Lưu Vũ.”
Chu Thực có chút choáng váng, chửi rủa: "Fuck! Thằng cháu nội đó!"
Thời Mộ hoang mang: "Cậu biết à?"
Chu Thực nghiến răng: "Cậu quên rồi à? Ngày trước cậu bị vu oan với thầy Hoàng, chính là Lưu Vũ đứng đằng sau đổ dầu vào lửa, tôi đánh hắn hơi mạnh tay, thằng cháu đó còn đe dọa tôi nên tôi liền….”
Lời còn chưa dứt, ba Chu đạp thêm một cái: "Mày liền cái gì! Mày có biết lúc mày đánh con trai của Lưu Thắng, tao đã phải đi xin lỗi giải thích một trận, chuyện làm ăn cũng bị liên lụy theo. Lần trước trong tiệc doanh nhận hắn còn cười nói không có việc gì, không ngờ lại âm thầm làm chuyện độc ác như vậy…”
Bố Chu càng nghĩ càng giận, nghe nói Lưu Vũ bị Chu Thực đánh đến phát ngốc, cho dù là Chu Thực ra tay không có chừng mực nhưng trả thù như vậy thật sự quá tàn độc. Đúng lúc lần trước đi dự tiệc cùng vợ, đã nghĩ không còn trở ngại chuyện của con trai, không ngờ vậy mà lại có một âm mưu âm hiểm như vậy.
Bố Chu hít một hơi thật sâu nói: “Chuyện này cứ để đó, chú sẽ lo liệu, được rồi, các cháu xuống nhà tự nhiên ngồi chơi đi, chú đi gọi điện thoại.” Nói xong ông quay đầu đi vào phòng làm việc, chắc là đi xử lý chuyện của Lưu Vũ.
Mọi người đi xuống dưới.
Trong phòng khách, Bối Linh đang xem TV, Phó Vân Thâm cúi đầu xem điện thoại di động, hai người cách xa nhau, bầu không khí im lặng quỷ dị.
Nhìn thấy bọn họ tới, Bối Linh thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy chạy tới chỗ Hạ Hàng Nhất, ngẩng đầu nói nhỏ: “Anh thật quá đáng, sao lại để em ở cùng một chỗ với Phó ca chứ?” Phó Vân Thâm lạnh lùng, rất khó tiếp cận.
Hạ Hàng Nhất còn chưa kịp nói chuyện, Bối Linh đã nhận ra lòng bàn tay Thời Mộ bị thương, lập tức hét lên: “Thời Mộ, anh bị thương!!”
Phó Vân Thâm vốn lãnh đạm như nước cuối cùng cũng nhìn tới chỗ họ.
Thời Mộ cười yếu ớt định an ủi cô ấy thì trái tim bỗng đau nhói, ấn đường cô nhíu chặt lại, đau đớn rên lên, hai tay bám chặt vào ghế sô pha trước mặt.
Cô tái mặt, Chu Thực hoảng sợ: “Mộ ca, cậu, cậu không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Thời Mộ lắc đầu, cảm giác thắt lại từ trái tim khiến cô có chút bối rối, nhớ tới trong cơ thể có hai con cổ, sự hoang mang mất dần, hai trùng cổ đó mỗi ngày đều đánh nhau, có thể lúc này đang gây rối.
Bởi vì quá khó chịu, Thời Mộ tạm biệt Chu Thực rồi rời đi ngay, Phó Vân Thâm không an tâm để cô rời đi một mình, tất nhiên sẽ đi cùng cô.
Sau khi trở về nhà, Thời Mộ giao cho Phó Vân Thâm nhiệm vụ đi chợ, cô ngồi trên sô pha, lấy tấm chi phiếu ra, ba Chu thật hào phóng, trực tiếp cho luôn 10 vạn, hơn nữa cô vẫn còn tiền thưởng, cả tiền của nhà họ Thời lúc trước.
Cô cẩn thận cất đi, chuẩn bị đi tới ngăn tủ trong phòng ngủ, nhưng vừa đứng dậy, Thời Mộ đã nặng nề ngã xuống đất.
Hai đầu gối của cô như bị chiếc dùi hung hăng cạy mở, đau đớn làm cô lập tức hét lên thảm thiết.
Mắt nhìn xuống, chỉ thấy dòng máu đỏ chảy ra từ đầu gối của mình, trực tiếp làm ướt bộ tây trang màu trắng của cô.
Môi Thời Mộ run lên, gương mặt đau đớn đổ mồ hôi lạnh, đưa tay với chiếc điện thoại đang kêu trên bàn, lúc này tim cô lại bị đè nén thêm một chút, khó chịu hơn trước gấp trăm lần, như có kim đâm vào lại thêm một đôi tay đang bóp nặn, lục phủ ngũ tạng như bị xé rách, não bộ toàn là đau đớn, không còn suy nghĩ được nữa.
Thời Mộ ôm ngực, cuộn tròn mình lại, lông mày nhíu chặt, trong mắt tràn đầy đau khổ vật vã.
Ngay sau đó, trên mặt, trên tay, phía sau lưng cô, vết thương chằng chịt, máu me bê bết, cảm giác như thể có một con dao vô hình đang tra tấn cô mà cô không thể nhìn thấy hay chạm vào.
Thời Mộ cắn môi rồi từ từ giơ cánh tay lên, đầu ngón tay chạm vào màn hình, điện thoại reo, đầu ngón tay vừa vặn ấn nút trả lời.
Ở đầu bên kia, Hạ Hàng Nhất lo lắng nói: "Thời Mộ, chấm đỏ trên người cậu không phải bị trùng cổ cắn. Có người yểm bùa hình nhân với cậu, cậu có sao không? Thời Mộ? Thời Mộ??"