*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Có lẽ là vì vừa ăn quỷ, ngày hôm sau, Thời Mộ rõ ràng cảm thấy tinh thần phấn chấn.
Thân thể này khá yếu đuối, mỗi ngày tỉnh lại đều thấy choáng đầu, đi hai bước đã thở gấp, chạy một vòng xong càng cần phải nghỉ ngơi. Tuy vẫn còn yếu nhưng hôm nay tỉnh lại đầu óc sáng sủa hơn, tay chân cũng tràn đầy sức lực, toàn thân như có sức mạnh dùng không hết.
Vốn cảm thấy ghê tởm khi ăn quỷ, bây giờ Thời Mộ đột nhiên cảm thấy... Ăn quỷ rất tốt! Cô muốn ăn quỷ, cô phải tiếp tục ăn quỷ!!
Rửa mặt xong, Thời Mộ thấy Phó Vân Thâm kì kèo đứng ở cửa, còn chưa có ý muốn đi.
Cô gãi gãi đầu, cười hì hì trêu: “Phó Vân Thâm, cậu đang đợi tôi à?”
Phó Vân Thâm luôn dậy sớm, mỗi ngày cô vừa mở mắt, đối phương đã rời khỏi phòng ký túc.
Cậu liếc xéo, lạnh lùng nói: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”
“Ờ.”
Thời Mộ bĩu môi, đeo cặp rời khỏi túc xá, sau đó không lâu, Phó Vân Thâm sóng vai đuổi theo.
“Hôm qua cậu ngủ có ngon không?”
“Ừ.” Phó Vân Thâm lạnh nhạt trả lời.
“Ngày mai thứ sáu, cậu sẽ về thẳng nhà sao?”
“Ừ.”
“Đến lúc đó cậu có thể dẫn tôi theo không?”
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Yên lặng chốc lát: “Ừ.”
Phó Vân Thâm là một người xem trọng chữ tín, hứa hẹn rồi nhất định sẽ thực hiện.
Hai người tới căn tin, gọi một phần ăn sáng, tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống.
Không lâu sau, căn tin có nhiều học sinh hơn, nhìn Phó Vân Thâm, ai nấy đều không khỏi tránh ra xa một chút.
Cậu sớm đã quen với ánh mắt kiêng kỵ của người khác, giờ phút này cậu không có quá nhiều cảm xúc.
“Ai đang ngồi cùng với Phó Vân Thâm vậy?”
“Học sinh mới của lớp bọn tôi, tên Thời Mộ.”
“Có lẽ cậu ta đang nhắm vào tài sản của Phó Vân Thâm, nên mới bạo gan nịnh bợ Phó Vân
Thâm...”
“Nói đúng đấy...”
Bên cạnh, hai người nọ bàn luận xôn xao, rồi cười nhẹ, giọng nói tràn đầy khinh thường và châm biếm.
Ánh mắt Phó Vân Thâm lạnh nhạt, chậm rãi ăn cháo.
Đúng vào lúc này, bên tai đột nhiên truyền vang lên một tiếng nổ, Thời Mộ hơi hoảng hồn, chợt nghiêng đầu nhìn.
“Ăn còn chặn không được miệng của tụi bây? Mở miệng ra toàn là thứ nhảm nhí! Nói nhảm nữa, cẩn thận ông đây tìm vài người tới chặn lưỡi của mấy người đấy, xem ai còn dám nói lung tung!”
“...” Giọng nói thô cuồng, phong cách nói chuyện dơ bẩn, Chu Thực chứ không ai khác.
Dạy dỗ hết những người kia, Chu Thực bưng mâm tươi cười đi tới, cậu chen mông ngồi bên cạnh Phó Vân Thâm, không quan tâm ánh mắt ghét bỏ của Phó Vân Thâm, như một người anh trai tốt múc trứng gà trong chén của mình chia qua: “Sáng sớm sao lại ăn chào, ăn trứng bổ trứng, Thâm ca cậu ăn nhiều một chút.”
... Ăn trứng bổ trứng.
“A đúng rồi.” Chu Thực vỗ đầu. “Quên mất, Mộ ca cũng ăn, Mộ ca ăn nhiều trứng, dùng trứng làm rung chuyển thế giới.”
Nói xong, Chu Thực lại lấy một quả trứng luộc khác mbỏ vào đĩa của Thời Mộ.
“...” Nhìn quả trứng, Thời Mộ đột nhiên có chút khó thể nuốt xuống.
Chu Thực nhìn về phía Thời Mộ: “Đúng rồi, Mộ ca, tên của cậu là Mộ nào? Mộ trong mộ địa (nghĩa địa) sao?”
Thời Mộ: “...”
Thời Mộ: “Cậu nghĩ bậc cha mẹ khuyết tâm nào sẽ đặt tên con là Mộ địa hả? Của tôi là từ Mộ trong mộ sắc (hoàng hôn).”
Chu Thực cười hì hì: “Tôi không có văn hóa