*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Mang cơm về ký túc xá, Chu Thực đói không chịu nổi ăn như hổ đói.
Hạ Hàng Nhất lấy tiền thối ra đưa lại cho cậu ta. Cậu ta không thèm nhìn mà vò thành một cục ném đại lên bàn. Hạ Hàng Nhất mấp máy môi muốn nhắc nhở, cuối cùng ngượng ngùng ngậm miệng, yên lặng đi thu dọn hành lý.
Trước khi bọn họ đi, Chu Thực đã dọn lại tủ treo quần áo mà mình chiếm dụng. Hạ Hàng Nhất lấy vài bộ quần áo xếp ngay ngắn vào trong, sau cùng rót một ly nước đặt lên bàn.
Ăn no, Chu Thực vỗ vỗ bụng phình, hài lòng ợ một cái: “Ngon quá, ngon hơn so với căng tin nhiều, cực cho cậu rồi bạn học mới.”
Hạ Hàng Nhất mỉm cười: “Nhờ có Thời Mộ, nếu không tôi không tìm được đâu.”
Chu Thực im lặng, xuất thần nhìn vào bóng lưng cậu, lại cười: “Buổi tối tôi đi mua cơm, cho cậu nếm thử hương vị căng tin.”
“Vậy cảm ơn cậu trước.”
Hạ Hàng Nhất quay lưng lại tiếp tục dọn đồ.
Thời Mộ hoàn toàn không chú ý xem hai người đang nói chuyện gì, cô toàn tâm vùi đầu vào Phó Vân Thâm. Dáng vẻ ăn cơm của cậu chàng khá ưu nhã, nhai kỹ nuốt chậm hệt như quý tộc, người đẹp như vậy cho dù ăn đầu thỏ cay cũng vẫn cứ cao quý.
Vấn đề là, cô phải làm sao để cho một người thế này gọi cô là ba.
Sớm biết đã không giả vờ trâu bò rồi, sớm biết đã nói với Hạ Hàng Nhất rằng cô sẽ gọi Phó Vân Thâm là ba cho rồi, nhiệm vụ kia dễ biết bao nhiêu!! Chỉ trong vài phút có thể làm hệ thống phá sản luôn đấy, biết không?!
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Trông trời trông đất, sao cô lại không trông được cái miệng nát của mình chứ!
Thời Mộ càng nghĩ càng tức, đưa tay hung hăng đánh vào miệng hai cái.
Động tác quỷ dị này của Thời Mộ cuối cùng cũng gây chú ý với Phó Vân Thâm, cậu giương mắt, nhíu mày: “Cậu mới ra ngoài một chuyến mà bị cảm nắng rồi hả?”
“Không có.” Thời Mộ lại nghiêm nghị: “Bạn Phó, ngài ăn đi, ăn xong tôi muốn thương lượng với cậu chút chuyện.”
“...” Giác quan thứ sáu của Phó Vân Thâm nói cho cậu biết không phải là chuyện gì tốt, theo kinh nghiệm đã có, trăm phần trăm không phải là chuyện gì tốt cả.
“Tôi có chuyện muốn hỏi các cậu.” Phó Vân Thâm để đũa xuống, rút khăn giấy ra lau miệng.
Thời Mộ khựng lại, lẳng lặng chờ cậu mở lời.
Trong ánh mắt của Chu Thực và Thời Mộ, Phó Vân Thâm kéo quần thể thao lên đến đầu gối, bắp chân cậu bền chắc, đường cong hấp dẫn mạnh mẽ.
“Tôi hỏi các cậu, lông chân tôi đâu rồi.”
“...”
Vẻ mặt Thời Mộ cứng đờ.
Đến tận trưa hôm nay, cậu vẫn không chú ý, còn tưởng rằng có thể qua loa cho xong chuyện, sao giờ lại phát hiện chứ.
Chu Thực mặt dày nhích qua, đưa tay sờ vào bắp chân bóng loáng, hưng phấn như phát hiện một lục địa mới: “Ối nè nè, Thâm ca, cậu không có lông chân nè, cậu tự cạo hả?”
Phó Vân Thâm vô cảm giơ tay lên: “Còn nữa, lông nách của tôi đâu.”
“... Cái này.” Đầu Thời Mộ bắt đầu chảy mồ hôi lạnh: “Cái này phải hỏi chính cậu.”
Chu Thực cười to hai tiếng: “Có lẽ cậu uống say tự cạo rồi, Thâm ca
à, cậu say rất đáng sợ, còn biết lan hoa chỉ nữa đấy.”
Miệng cậu ta không biết lựa lời, gần như tuồn ra hết những gì mình đã thấy, may mà cậu ta có chừng mực, không nói ra chuyện Thời Mộ suýt nữa đã hôn Phó Vân Thâm cho cậu ấy biết, nếu không thật sự chỉ hai từ thôi “lạnh lẽo”.
Đã nói đến vậy, Phó Vân Thâm đã hoàn toàn không muốn đào sâu thêm chuyện sau khi say nữa.
Cậu kéo tay áo xuống, im lặng thu dọn lại đồ thừa, may mắn lúc say rượu lần này không cạo hết lông, nếu bộ vị quan trọng nào đó không còn lông, có lẽ Phó Vân Thâm thật sự sẽ làm thịt mình.
Đối thoại giữa ba người hơi sâu xa, Hạ Hàng Nhất nghe không hiểu nhưng vẫn lặng lẽ kéo tay áo xuống. Cậu không muốn cho mọi người biết cậu không có lông, ngay cả lông nách cũng không có một cọng, cảm thấy nếu nói ra sẽ bị sỉ vả...
Bởi vì Phó Vân Thâm không truy cứu, chuyện này tạm thời cho qua, Thời Mộ cũng tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Bảy giờ tối, cách thời gian nhiệm vụ hoàn thành chưa đầy năm tiếng.
Cô giả bộ đọc sách trên giường, thật ra đang nghĩ xem làm thế nào để đè Phó Vân Thâm ở phía dưới. Nếu bảo Chu Thực giúp một tay thì không đáng tin cậy, thằng nhóc kia quá dễ trở mặt, nếu Phó Vân Thâm thêm chút uy hiếp, cậu ta sẽ không chút lưu tình phản bội mình; nhờ Hạ Hàng Nhất giúp thì càng không thể, người ta là nam chủ nghiêm túc, sao có thể làm loại chuyện xấu hổ này đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, không có một ai, không có một cách hoàn mỹ nào, chân mày Thời Mộ nhíu chặt, [Hỏi thật, tôi có thể bỏ qua cái nhiệm vụ rác rưởi này không?]
Âm thanh hệ thống nghe hơi hèn: [Xin lỗi, nhiệm vụ ngẫu nhiên đều cưỡng chế thi hành, tựa như kỳ ngộ trong trò chơi vậy, làm cái nhiệm vụ chỉ có thể kích hoạt được một lần, ngài nên làm và nên quý trọng nó.]
Thời Mộ: [Quý cái mả cha nhà mi.]
Hệ thống: [Con gái ăn nói tục tĩu sẽ bị lở miệng.]
Thời Mộ liếm liếm vết loét trên nướu răng, im lặng.
Gần đây miệng nổi mụn nhọt, chẳng lẽ là do nói bậy nhiều quá hả ta???
Hoài nghi cuộc đời ghê nơi.
“Mộ ca ——!”
Đang trầm tư, bên tai vang lên tiếng gọi đột ngột của Chu Thực, cô bị dọa giật thót, ngẩng đầu bất mãn nhìn về phía cậu ta.
Chu Thực cười hì hì: “Tôi muốn đến căng tin mua cơm, cậu ăn cái gì?”
“Tùy, căng tin chủ nhật không nấu được gì ra hồn.”
Chu Thực ra dấu OK với mọi người: “Vậy tôi cứ mua đại nhá.”
Cậu ta cầm phiếu cơm ngâm nga đi ra khỏi ký túc xá. Thời Mộ híp mắt, chú ý tới túi quần Chu Thực cộm lên.
“Trong