*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Bây giờ đã đến thời gian vào lớp, trên hành lang vắng vẻ, Thời Mộ và lão Hoàng nằm nhoài người ở góc tường trước cửa nghe lén.
Qua hồi lâu, không nghe được một chút âm thanh nào, cả khuôn mặt lão Hoàng đều nhăn nhó, thấp giọng nói: “Thầy, thầy chẳng nghe thấy gì? Thầy bị điếc rồi à?”
Thời Mộ: “... Thầy, hay là thầy dời tai khỏi cái tay của thầy đi?”
Lão Hoàng nghiêng đầu, thấy tay của mình đang áp trên cửa mà tai thì đang áp vào mu bàn tay, anh ho nhẹ, đổi sang tai khác. Đúng vào lúc này, cửa bị mở ra, hai người suýt chút nữa ngã nhào vào. Sau khi phản ứng kịp, một già một trẻ lập tức đứng thẳng, một người nhìn trái một kẻ nhìn phải, vẻ mặt lúng túng nhưng cố kìm nén.
“Thầy Hoàng, thầy vào đi, em và Thời Mộ đi trước.” Phó Vân Thâm vờ như không biết bọn họ nghe lén, tay móc lấy cổ Thời Mộ, lôi cô đi.
Lão Hoàng sờ sờ mũi, đi vào phòng làm việc với vẻ mặt xám xịt.
Giờ học, tiếng đọc sách vang vang từ lớp học, hai người không về lớp, đến phía sau một thân cây ở sân trường tìm sự tĩnh lặng.
Phó Vân Thâm mua chai nước vứt vào ngực cô, thân hình cao to lười biếng dựa vào thân cây: “Có phải tôi từng nhắc nhở cậu rồi không, đừng xía mũi vào chuyện của người khác.”
Thời Mộ vẫy nước suối dính trên tay: “Vậy sao hôm qua cậu không cản tôi đi.”
Cậu bước đến trước mắt cô: “Cậu muốn tôi cản cậu à?”
Thời Mộ không nói.
Thành thật mà nói, tạo thành cục diện thế này cô không thoát khỏi liên can, phần lớn đều là bởi vì cô mà ra nhưng cô không hối hận, cũng tin tưởng lão Hoàng sẽ không oán trách. Cô chỉ rất phiền muộn, phiền muộn vì cô không đủ cảnh giác không đủ cẩn thận, quá xúc động, không biết suy tính chu toàn. Rõ ràng Thời Mộ biết lão Hoàng rất yêu thích nghề giáo này, mấy hôm ở gay bar, ngoài việc kể về chuyện Ninh Phong Lai ra, lão Hoàng còn nói nhiều về cuộc sống trường học, bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ gì đều nhớ rõ, anh yêu học sinh, yêu nghề nghiệp, anh hoàn toàn không thể rời bỏ cuộc sống vườn trường.
“Lão Hoàng không thể đi, dù đi cũng phải đi một cách sạch sẽ.”
Cậu cười lạnh nói: “Cậu nghĩ bây giờ thầy ấy sạch hả?”
Thời Mộ mím môi: “Ninh Phong Lai chết, ngày hôm qua tôi thấy hồn phách của anh ta, lão Hoàng mới vừa biết, còn chưa thoát khỏi cảm xúc, nếu bây giờ chuyện này không được giải thích rõ ràng, chắc chắn thầy ấy không vượt qua nổi đâu.”
“Ừ, rồi sao?”
Thời Mộ hít sâu một hơi: “Thế nên nhà trường không quản thì tôi quản, nhà trường không tra thì tôi tra.”
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Cô tự tin nói vậy nhưng thật ra tâm lý hoàn toàn không vững.
Hình ảnh quá rõ ràng, họ đi ra ngoài cả đêm, còn ôm nhau, dù bắt được người này, cũng không cải biến được gì. Thậm chí Thời Mộ rất sợ khuynh hướng giới tính của lão Hoàng bị lộ,
một khi come out, vậy thì hoàn toàn không tẩy sạch nổi.
Đau hết cả đầu.
Thời Mộ nhắm lại mắt, che ánh mặt trời, nhìn gò má của chàng trai: “Rốt cuộc chú họ của cậu làm nghề gì đấy? Cậu vẫn luôn theo chú ấy sao?”
Từ ngữ điệu của thầy chủ nhiệm và thái độ của nhà trường đối với Phó Vân Thâm, người chú họ này nhất định là một nhân vật có tiếng tăm.
Phó Vân Thâm buông mi mắt, ậm ừ không nói.
Đang lúc Thời Mộ nghĩ cậu không trả lời thì bên tai vang lên giọng nói của cậu chàng: “Sau khi mẹ kế chết, tôi bị cảnh sát bắt giam, bọn họ liên lạc với mẹ ruột của tôi.”
Hai từ mẹ ruột này nói ra khó khăn vô cùng, Phó Vân Thâm nhẹ nhàng mím môi: “Nhưng bà ấy không muốn có liên quan gì đến tôi, lại càng không muốn chuyện này làm tổn hại đến hình tượng của bà ấy, vì vậy lúc đó đã rũ sạch quan hệ với tôi. Sau đó không lâu, chú họ họ ở phương xa lấy được quyền nuôi dưỡng tôi, đó là lần đầu tiên tôi biết đến sự tồn tại của chú ấy.”
Phó Vân Thâm tâm cao khí ngạo, hoàn toàn không muốn nhận sự giúp đỡ từ người khác. Mặc dù cậu rất có tiền nhưng chú họ vẫn sẽ gửi cho cậu một khoản theo quy định, thuê người chăm sóc cuộc sống ăn mặc ở hàng ngày của cậu, nhưng những khoản tiền kia cậu không lấy mà lại trả về, bảo mẫu được thuê cũng bị trả lại toàn bộ. Sau khi cảm nhận được sự lạnh nhạt của cháu mình, chú ấy không cưỡng cầu nữa.
“Nhân tình của mẹ kế là một nhân vật có tên tuổi ở giới truyền thông, sau khi mẹ kế chết, gã sợ tôi nói ra quan hệ của bọn họ, làm tổn hại đến tiền đồ của gã, vì vậy đã đi trước một bước mua chuộc ký giả truyền thông, oang oang nói tôi độc ác, đến khi có người đứng ra giải thích cho tôi thì mọi thứ đã trễ, không ai tin một đứa trẻ, cũng không ai muốn nghe những câu chuyện khác ngoài tai mình. Sau đó chú họ giúp tôi giải quyết, gã nhân tình này cũng bị xử lý.”
Lúc nhận được khối tài sản kếch xù và vài bất động sản ba để lại, Phó Vân Thâm không thích thiếu nợ ai, vì vậy đã chuyển toàn bộ tài sản cho chú họ để cảm tạ, không ngờ chú họ dùng số tiền kia đầu tư, số tiền kiếm được đã chuyển vào tài khoản của Phó Vân Thâm, thậm chí còn dùng tên Phó Vân Thâm để đầu tư vào trường Anh Nam, vì vậy, ban lãnh đạo nhà trường rất cung kính cậu.
So với mối quan hệ giữa người nuôi dưỡng và được nuôi dưỡng, cậu và chú họ càng giống bạn làm ăn vì lợi ích kinh doanh hơn, nhưng đối với những