"Cho tôi xem một chút, đó là cái gì."
Thời Mộ bất đắc dĩ lắc lắc chai đồ hộp trước mắt, nói nhỏ: "Lão Hạ cho tôi cái tiểu quỷ phơi khô này để tôi bồi bổ cơ thể."
Phó Vân Thâm nhíu mày: " Quỷ còn không có thể giữ lại phơi khô ?"
Hạ Hàng Nhất giải thích: "Tôi dán giấy bùa chú lại nên nó không thể bay đi , sợ nó có mùi hôi, ngày nào tôi cũng cho vào tủ lạnh sau khi phơi khô."
Thời Mộ càng kinh ngạc, không nhịn được vỗ vỗ vai Hạ Hàng Nhất, "Huynh đệ, cậu thật sự rất có tâm."
Hạ Hàng Nhất ngượng ngùng cười cười.
Mấy người đều vào phòng chuẩn bị bữa tối, trong sân nhỏ một mình Thời Mộ nếm thử mùi vị tiểu quỷ phơi khô, Hạ Hàng Nhất đem Quỷ Hồn đều xé chia năm xẻ bảy, ám hắc sắc hồn thể ỉu xìu ỉu xìu nằm tại trong bình. Tiểu quỷ này đã sớm chết, coi như quỷ Hoa Đà* đến cũng không cứu sống nổi.
(* Hoa Đà: biểu tự Nguyên Hóa, là một thầy thuốc nổi tiếng thời cuối Đông Hán và đầu thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông được xưng tụng như một Thần y nổi tiếng không chỉ trong Trung Quốc mà trong các nước đồng văn hóa như Việt Nam, Nhật Bản và Hàn Quốc, được xem là một trong những ông tổ của Đông Y. )
Thời Mộ nghiêng về phía trước hít sâu, mùi cá muối khô, gắp một miếng ma khô nhét vào miệng, có chút ngọt , quay đầu nhìn Phó Vân Thâm, "Lấy cho tôi một ít muối đi ."
Phó Vân Thâm không thèm nói chuyện với cô.
Bối Linh nghe vậy vội vàng bưng hũ muối ra, mắt sáng ngời đưa đến, Thời Mộ cảm ơn rồi rắc một chút vào trong đó.
Bối Linh có chút tò mò: "Thời Mộ, anh ăn cái gì vậy?? ~"
Thời Mộ lắc chai đóng hộp, lắc cho đến khi đều tay, sau đó cô lau tay , mở ra rồi nếm thử, cảm thấy hương vị rất tươi, ăn ngon.
"Em có thể nếm thử được không?" Bối Linh không nhìn thấy bên trong có gì, nên nghĩ đó là một lon đồ hộp, lúc này không khỏi tò mò.
Thời Mộ nắm chặt cái lon lắc đầu: " Không cho em ăn."
Bối Linh phồng má: "Thời Mộ học trưởng keo kiệt , em mới không thèm ăn."
Nói thì nói như thế, nhưng cô ấy vẫn là không ngừng hướng đồ hộp dò xét , miệng chép chép bộ dáng thèm ăn vô cùng.
Thời Mộ một mình ngồi trên dây đu say sưa ăn cá khô ngon lành, không tốn quá nhiều công sức, tiêu diệt sạch sẽ một bình tiểu quỷ phơi khô lớn, chỉ còn lại chút cặn bã dán trên vách bình , Thời Mộ đánh cái nấc, đem bình đặt ở trên bệ cửa sổ.
Cô chân trước vừa vào nhà, chân sau Bối Linh đã ra tới. Bốn bề vắng lặng, tiểu cô nương lén lút hướng bình bên trong nhìn một chút, trống không, cái gì cũng không có, cũng không có bất kỳ hương vị gì , cô ấy đem đầu ngón tay luồn vào đi vuốt một cái, liếm liếm ngón tay, không có hương vị, Bối Linh méo mó băn khoăn , chẳng lẽ học trưởng Thời Mộ ăn không khí?
"Linh Linh, chúng ta đi ăn thôi ~" Chu Thực bước ra gọi cô ấy, dùng khuỷu tay ấn nhẹ lên đầu nhỏ của cô ấy.
Bối Linh vội vàng đặt cái hộp xuống và bước vào nhà hàng cùng Chu Thực.
Bữa tối phần lớn là Hạ Hàng Nhất làm, Phó Vân Thâm cùng Chu Thực cũng chỉ có thể giúp đỡ một chút. Hạ Hàng Nhất sớm biết lo liệu việc nhà, mười một mười hai tuổi liền có tay nghề nấu ăn tuyệt vời, vì muốn bồi bổ thân thể cho Thời Mộ, càng là dụng tâm, làm được một bàn thức ăn hương vị đầy đủ.
Mấy người vây quanh bàn trà nhỏ ngồi xuống, Bối Linh vốn là muốn ngồi cạnh Thời Mộ, kết quả bị Chu Thực đoạt trước, cô ấy không vui cắn cắn môi, tính trả thù liền đem một khối lớn thịt mỡ gắp vào trong chén của Chu Thực.
Chu Thực cười ngốc bạch ngọt: "Cảm ơn a, Linh Linh, làm sao em biết anh thích ăn thịt mỡ."
Bối Linh sửng sốt, cúi đầu, dùng sức nhét cơm vào miệng.
Mọi người quây quần ăn cơm thật vui vẻ. Sau năm ngày ăn toàn cơm hộp ở ngoài, Thời Mộ cuối cùng cũng có thể ăn đồ ăn nấu tại nhà, đặc biệt là những món ăn này do chính tay nghề thủ công của Hạ Hàng Nhất, cô cảm động đến mức suýt chút nữa khóc. Cô một bên gặm xương , một bên giơ ngón cái với Hạ Hàng Nhất , miệng mơ hồ nói nói cũng không biết mình đang nói cái gì.
Hạ Hàng Nhất không ngừng gắp đồ ăn vào trong bát Thời Mộ, ôn nhu nói với cô: "Thời Mộ ăn thêm đi, xem cậu kìa đã gầy thế kia rồi ."
Phó Vân Thâm chậm rãi nhai cơm, khóe mắt liếc qua, ghé gần sát cô, hạ giọng: "Hạ Hàng Nhất đối với cậu thật là tốt, vừa nấu cơm vừa mang đồ ăn vặt cho."
Thời Mộ đang bận ăn cơm, không để ý giọng điệu Phó Vân Thâm có chút sai sót, gật đầu đồng ý: "Cậu nói đúng, lão Hạ thật tốt, cậu phải học hỏi cậu ta nhiều hơn."
... Học hỏi nhiều hơn .
Phó Vân Thâm nghiến răng hừ lạnh một tiếng: "Thực xin lỗi tôi nấu cơm không ngon bằng cậu ta."
Người này lại uống nhầm thuốc rồi hả!!
Hai người đang châu đầu ghé tai, bên cạnh Chu Thực đột nhiên che lấy cái mông , ngay sau đó mạnh mẽ đẩy Thời Mộ, "Mộ ca, cậu sao lại bóp mông tôi ! !"
Chu Thực dùng lực khá mạnh, khiến cái ghế đẩu của Thời Mộ lung la lung lay , thân trên của cô trực tiếp nghiêng về phía Phó Vân Thâm. Phó Vân Thâm đang cùng cô thì thầm chợt thấy khuôn mặt xinh đẹp đến gần, chỉ nghe ba một tiếng. Tất cả mọi người đều im lặng.
Bát cơm cô cầm trên tay còn chưa kịp đặt xuống, khúc xương vừa gắp đã rơi xuống mặt bàn kêu ùng ục ùng ục hai cái trên mặt đất, ba người đều kinh ngạc nhìn chằm chằm Phó Vân Thâm và Thời Mộ .
Hai người môi kề sát, chặt chẽ không tách rời.
Thời Mộ có thể nhìn thấy sự ngạc nhiên phản chiếu trong mắt cậu, cũng có thể cảm nhận được độ ấm từ môi và răng, còn có một cỗ dinh dính mùi vị sườn kho.
Nụ hôn thơm mùi sườn, rất béo ngậy.
Nhịp tim nhanh hơn.
Phó Vân Thâm nhịp tim cũng nhanh hơn.
Đồng hồ tích tắc vang động , dưới ánh đèn đung đưa, Phó Vân Thâm vốn tưởng rằng sẽ không có chuyện gì quấy rầy trong lòng, giờ phút này lại hỗn loạn.
Trong im lặng, Thời Mộ nghe thấy giá trị cảm xúc dâng lên mãnh liệt, đầu tiên là 100, rồi 200, rồi 300, cuối cùng đột phá năm nghìn! Tốc độ nhanh đến mức khiến người ta choáng váng.
Cuối cùng cô cũng hoàn hồn, nhanh chóng tách khỏi Phó Vân Thâm, thản nhiên lau miệng, nhìn chằm chằm Chu Thực bên cạnh.
". . ." Chu Thực rất chột dạ, suy nghĩ hôm nay nếu cậu ta chết chỗ này, lập tức sẽ hưởng thọ 17 tuổi , cậu ta đã đem vị trí mộ mình chọn tốt, giá cả có chút đắt đỏ, nhưng cha cậu ta khẳng định sẽ mua cho .
Chu Thực lúng túng cười: " Cậu ... cậu."
Thời Mộ vẫn nhìn chằm chằm cậu ta.
Chu Thực rụt cổ lại, "Cậu đừng nhìn tôi bằng ánh mắt này, nếu cậu không chạm vào mông tôi trước, tôi có thể ... đẩy cậu được không?"
...?
Đây có phải là đổ lỗi cho cô phải không?
Thời Mộ vươn tay: "Hai tay của tôi đều đang gặm xương , cậu nói xem tôi sờ mông cậu kiểu gì ?"
Chu Thực cũng bất lực: "Không phải cậu thì cũng không thể là Bối Linh mà phải không?"
Thời Mộ hừ lạnh: "Là quỷ."
Khi giọng nói rơi xuống, Bối Linh bên cạnh đột nhiên nhìn tay mình, chớp mắt rồi lại nhìn Thời Mộ, trên mặt lộ ra vẻ tội lỗi.
"Không sao, tôi không có việc gì." Phó Vân Thâm đút một con tôm vào bát của cô, giọng nói và vẻ mặt nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, hiển nhiên là cậu đang rất thích thú.
Thời Mộ phồng hai má, rất là thống khổ: "Nụ hôn lần đầu tiên của tôi, sau này làm thế nào hôn bạn gái bây giờ?"
Phó Vân Thâm hai mắt trầm xuống, chống cằm nhìn cô, "Đừng lo lắng, sẽ không có cô gái nào để ý cậu ."
Khi Bối Linh đang định nói, Phó Vân Thâm đã cắt ngang:
Hai người cùng lúc im lặng, sau đó đồng thời lên tiếng: "Chu Thực."
Hạ Hàng Nhất bất lực thở dài, "Tôi biết cậu ta hay suy nghĩ linh tinh mà. Đừng hiểu lầm tôi, đơn giản là tôi nghĩ Thời Mộ khá đẹp, giống như minh tinh màn bạc, đặt làm màn hình bảo vệ cũng rất bắt mắt"
Phó Vân Thâm: "Đây là minh tinh điện ảnh bị bôi đen thảm nhất ."
Hạ Hàng Nhất: "..."
Phó Vân Thâm trả lại điện thoại, tiếp tục rửa bát.
Hạ Hàng Nhất mở miệng, ánh mắt dường như có rất nhiều điều muốn nói, cũng không biết mở miệng thế nào, suy xét hồi lâu mới cẩn thận mở miệng, "Vân Thâm, có phải cậu thích Thời Mộ không? "
Lạch cạch.
Cái bát trong tay Phó Vân Thâm rơi xuống bồn rửa chén.
Cậu cầm nó lên với vẻ mặt không thay đổi và lau khô, rất bình tĩnh, "Tôi để ảnh của cậu ấy làm ảnh màn hình bảo vệ ."
Hạ Hàng Nhất nhẹ giọng nói: "Cậu không phải nói dối tôi. Lần trước ở ký túc xá tôi phát hiện ra, cậu đối với Thời Mộ rất quan tâm và kiên nhẫn. Bây giờ nghĩ lại, cậu không muốn dạy toán cho tôi , hôm trước đem đồ lót đang phơi của tôi ném vào ao nước. Hôm qua lúc tôi làm bài tập , những đáp án mà cậu nói với tôi tất cả đều sai. Cậu coi tôi như tình địch vậy đó. "
"..." Cậu ta thực sự biết.
Lông mi dài của Phó Vân Thâm có chút run run.
""A, đúng rồi." Hạ Hàng Nhất cười xán lạn , "Tôi cũng ăn phải một con gián giả , là của cậu."
Phó Vân Thâm phủ nhận, "Tôi chỉ cho mù tạt, con gián hẳn là do Chu Thực để vào."
Hạ Hàng Nhất cười rạng rỡ hơn, "Lừa cậu thôi, bất quá bây giờ tôi đã biết."
Phó Vân Thâm giương mắt, nhàn nhạt phun ra ba chữ: "Lão âm so."
"Cảm ơn." Hạ Hàng Nhất sẵn sàng đón nhận lời đánh giá mỹ lệ này.
"Vậy chúng ta trở về vấn đề trước, cậu thích Thời Mộ à ?"
Phó Vân Thâm ậm ừ, "Không liên quan gì đến cậu ."
Nụ cười của cậu nhạt đi rất nhiều, dòng nước rửa trôi chảy thẳng vào những ngón tay gầy guộc chai sần, giọng điệu của Hạ Hàng Nhất chậm rãi và dịu dàng: "Tôi sinh ra ở một nơi tên là thôn Tuyền Nhai . Ngôi làng của chúng tôi được xây dựng trên sườn núi ,đường núi rất khó đi, lại rất kín, ở thôn Tuyền Nhai cũng chỉ có mấy hộ, ai là ai cũng biết, vì họ làm nghề tẩu thi sinh ý nên việc gặp ma là không thể tránh khỏi. Họ rất mê tín và thiển cận. Khi tôi năm tuổi, có một thầy giáo mới chuyển đến, anh ấy cùng một anh trai hàng xóm cách vách nhà tôi yêu nhau. "
Phó Vân Thâm dừng lại, bất ngờ liếc cậu ta một cái.
Vẻ mặt Hạ Hàng Nhất vẫn không thay đổi, nói tiếp: "Tôi còn nhỏ, không biết đồng tính luyến ái là gì, chỉ nghĩ bọn họ rất tốt. Tôi thích ở bên họ vì có thể nghe rất nhiều chuyện bên ngoài . . . Rồi đến khi sự việc kia bị đưa ra ánh sáng, anh ấy đã bị đem đi hiến tế tổ tiên. "
"Hiến tế tổ tiên?"
Cậu ta ngẩng đầu, ánh mắt u ám, "Anh ấy bị thiêu sống, là do cha ruột châm lửa."
Hạ Hàng Nhất hít sâu một hơi, trí nhớ của đứa trẻ năm tuổi không rõ ràng lắm, nhưng cậu ta luôn nhớ về ngọn lửa ngày đó và sự thờ ơ của những người xung quanh, biểu cảm của họ và cô giáo hỗ trợ đang khóc ở đằng kia hình thành hai thái cực. Không lâu sau, thôn suy tàn , gia đình cậu ta chuyển ra khỏi làng, đổi đất để tiếp tục mưu sinh.
"Tôi nói với cậu chuyện này không phải vì lý do khác, mà là tôi muốn cậu chuẩn bị tâm lý. Tuy rằng xuất thân nông thôn , tôi cũng hiểu được có rất nhiều tình cảm không được người thường chấp nhận. Nếu như cậu đã quyết định đi con đường này cậu sẽ phải chịu đựng rất nhiều sự công kích từ mọi người xung quanh. "
Phó Vân Thâm nói: "Tôi đã quen."
Hạ Hàng Nhất nhìn cậu : "Thời Mộ thì sao?"
Cậu liếm môi, vẻ mặt chợt cô đơn.
Phó Vân Thâm nhận ra mình có thể là cong hoặc thẳng, cậu cũng không biết, trong lòng rất là rối rắm, rốt cuộc không tìm ra thân phận và giới tính của Thời Mộ, nếu Thời Mộ là nam, cậu sẽ bị bẻ cong ; Nếu Thời Mộ là nữ ... tại sao cậu ấy lại nói dối cậu ? Mục đích của cậu ấy khi làm điều này là gì?
Hạ Hàng Nhất sắp xếp bát đĩa ra, vỗ vỗ vai Phó Vân Thâm an ủi, "Vân Thâm, tôi và cậu quen nhau thời gian không dài, nhưng cậu trừ bỏ lòng dạ hẹp hòi thích ghi thù thích trả thù người khác ra thì mọi thứ đều khá tốt, cho nên mặc kệ cậu làm cái gì tôi đều ủng hộ cậu , a đúng rồi, tôi có cái này cho cậu."
Hạ Hàng Nhất rời khỏi phòng bếp, khi vào lại, trên tay còn có thêm một cuốn sách--
"Tình yêu đồng giới và một trăm việc cần phải lưu ý"
Phó Vân Thâm: "..."