Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa

Chương 89


trước sau

Im lặng không tiếng động.


Thời Mộ chớp chớp mắt chỉ vào hai cái bánh bao nhỏ trắng nõn trên ngực: "Thật ra đây là cơ ngực của tôi. Cậu có muốn sờ thử không?"


Mặt Phó Vân Thâm không hiện lên bất kỳ cảm xúc gì, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thân dưới của Thời Mộ.


Thời Mộ mặc đồ lót nhưng lại làm rơi " gà" giả, vô tình lộ ra một cảnh sắc khó tả, Phó Vân Thâm chớp chớp mắt để nhìn rõ ràng toàn cảnh.


Im lặng một cách quỷ dị.


Thời Mộ vươn tay che lại, sắc mặt không thay đổi: "Phó Vân Thâm, nếu tôi nói gà của tôi bị đốt rồi cậu có tin hay không?"


Phó Vân Thâm trầm mặc không nói, cúi người nhặt lấy Tấn Giang giả, Tấn Giang giả bị cháy đến thảm hại, một bên trứng không còn, mặt trước cũng nhăn lại, mơ hồ còn có mùi silicone cháy khét. Cậu ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Thời Mộ.


Ánh mắt đó khiến Thời Mộ lạnh cả sống lưng, giật mình rụt cổ lại một cái , sẵn sàng bị đại lão trả thù bất cứ lúc nào.


Phó Vân Thâm nhìn về phía Thời Mộ, nhíu mày: " Cậu là nhân yêu ?"


Thời Mộ: "..."


Thời Mộ: "... ???"


    
Cậu bày ra vẻ mặt quả nhiên là vậy, gật gật nói: " Thảo nào cậu lại kỳ quái như vậy, hóa ra là thế."


 
  "..." Không phải như vậy đâu, má ơi!


Chuyện đến nước này cũng không thể giấu diếm được nữa, Thời Mộ lấy hết can đảm, dựng thẳng ngực:  " Được rồi, tôi nói thật với cậu, Phó Vân Thâm, thật ra tôi là con gái!!!"


Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm cô mang theo tia tìm tòi nghiên cứu, hiển nhiên là không tin.


 
Phó Vân Thâm hồi tưởng lại thời gian từ lần đầu tiên gặp Thời Mộ cho đến giờ,  không thể tin được cô là con gái .


Con gái sẽ có lông nách? Con gái sẽ cố tình thả rắm vào mặt cậu ? Con gái sẽ thảo luận video AV với Chu Thực mỗi ngày? Con gái sẽ không phản đối để cậu kỳ cọ cho mình?


 À còn nữa , cô cũng đã từng nhìn thấy mông Chu Thực.


Nghĩ tới đây, sắc mặt Phó Vân Thâm lập tức biến đổi.


Biểu hiện của Phó Vân Thâm khiến Thời Mộ bất lực, theo lý thuyết thì tình cảnh của họ bây giờ giống như trong bộ phim tình cảm cẩu huyết nam chính vô tình phát hiện nữ chính đang cởi quần áo bên bờ sông chuẩn bị đi tắm nên nam chính đã biết được sự thật , sau đó dàn dựng một tiết mục hiểu lầm: " Anh nghe em nói".... " Tôi không nghe, tôi không nghe" …


 Quan trọng là ...


Cmn, cô đang khỏa thân đứng trước mặt tên này mà tên nhãi con này còn không tin!!!


Thời Mộ nói: "Trước đây cậu đã từng điều tra mối quan hệ của tôi với Thời Lê phải không ? Đúng vậy, tôi là em gái song sinh của cậu ta . Tôi rời khỏi khỏi gia đình họ Thời và giả mạo một thân phận mới, vì vậy cậu mới không thể tra được . Thật sự thì tôi là con gái." 


Nói rõ ràng như vậy, cậu ta chắc hẳn là sẽ hiểu được nhỉ.


Vẻ mặt Phó Vân Thâm vẫn bình tĩnh, gật đầu: "Thì ra lúc đó cậu là nhân yêu"


 
"...?"


  "ĐM, tôi không phải nhân yêu , cậu nhìn ngực của tôi đi, ngực nhân yêu có thể nhỏ như vậy hả ? Của tôi đây là hàng thật giá thật cup A đó … Còn có, nhân yêu sẽ có Tấn Giang thật, tôi không có , tôi chỉ có Tấn Giang giả thôi, lại còn cháy nữa chứ, hơn 10000 tệ chứ ít gì!! . ”


Nhắc đến tiền, Thời Mộ bắt đầu cảm thấy vô cùng đau lòng , sớm biết sẽ có ngày này cô đã không chi nhiều tiền như thế.


Phó Vân Thâm càng thêm kiên định: "Vậy cậu chính là người chuyển giới."


Thời Mộ không kiên nhẫn: "Mẹ kiếp tôi đã nói với bao nhiêu lần rồi mà cậu không chịu hiểu hả ? Tôi là con gái, là giới tính nữ đó, không phải nhân yêu càng không phải người chuyển giới, tôi biết cậu khó tiếp nhận, nhưng anh hai à, cậu phải chấp nhận thực tế đi."


 
 "..." 


Phó Vân Thâm cảm thấy rất mơ hồ, cậu sờ lên trán mình, ừm có chút nóng, chắc vì thế nên mới có một màn ảo giác này.


Về đi ngủ thôi.


Phó Vân Thâm ấn Tấn Giang giả vào đũng quần của cô rồi rời đi không thèm quay đầu lại.


Thời Mộ sững sờ, vội ôm Tấn Giang giả đuổi theo, vẻ mặt khẩn trương: "Phó Vân Thâm, cậu không sao chứ?"


“Có việc???.” Cậu ngoảnh lại, vẻ mặt dữ tợn, mắt đỏ hoe.


Thời Mộ sợ hãi rùng mình một cái, giật mình lùi lại một bước.


Cậu từng bước đến gần, đè nén lửa giận đang không ngừng phun trào trong lòng, giọng nói sắc bén: "Thời Mộ, cậu có biết để chấp nhận cậu, tôi đã phải xem bao nhiêu GV không?"


Thời gian này , móng tay của cậu cũng bị cắn cụt không biết bao nhiêu lần.


Thời Mộ giật mình: "Liên quan gì ... đến GV?"


Phó Vân Thâm gắt gỏng xua tay: "Đừng xen vào."


Thời Mộ cắn chặt môi, cũng chẳng thèm so đo một câu nói với cậu.


Phó Vân Thâm thở hổn hển; "Tôi cũng trèo vào trang web đồng tính nam nhiều lần đọc hết nội dung trong đó, ngay cả cuốn sách Hạ Hàng Nhất đưa cho , tôi cũng đã đọc năm lần rồi."


Thời Mộ lại giật mình: "Lại liên quan gì đến Hạ Hàng Nhất."


Phó Vân Thâm trừng mắt: "Tôi nói cậu đừng xen vào cơ mà."


Thời Mộ lại ngậm chặt miệng.


Cậu nhắm mắt điều chỉnh cảm xúc, khi mở mắt ra thì trong mắt thêm vài tia ấm ức vì bị lừa gạt:  " Tôi đã phải hạ quyết tâm rất lớn mới có thể tỏ tình với cậu , mới quyết tâm đi đến con đường này, kết quả cậu lại nói với tôi cậu là con gái, thật sự là tôi không thể chấp nhận được."


Rốt cuộc Thời Mộ cũng hiểu được tại sao tâm tình Phó Vân Thâm lại bất ổn như vậy.


Cô mím môi, cẩn thận nói: "Phó Vân Thâm, cậu cong rồi ..."


Cậu buộc mình phải cong , giờ biết được sự thật nên mới không thể chấp nhận được.


“Cút đi, tôi không cong .” Phó Vân Thâm tức giận ngồi xuống bên bờ sông, nhặt một viên đá nhỏ ném xuống sông.


Thời Mộ khổ não gãi gãi đầu, không hiểu sao sau khi nói ra sự thật, trong lòng cô không hề nhẹ nhõm, ngược lại càng thêm khó chịu.


Xét đến cùng thì cô cũng có tình cảm với thiếu niên này, cô không muốn vì chuyện này mà khiến cậu một lần nữa chịu đau khổ.


Phó Vân Thâm liếc xéo cô : " Vì sao cậu lại nói dối tôi?"


"Nếu tôi không nói dối cậu, cậu có thể thích tôi không? Nếu không phải do cậu ghét con gái thì sao tôi phải giả nam, nói cho cùng thì vẫn là lỗi của do cậu, cậu nên tự ngẫm lại đi. " Khi nói câu này, Thời Mộ tự cảm thấy rất có lý.


Chính là vì Phó Vân Thâm bị bóng ma tâm lý bài xích phụ nữ, nếu không cô cần gì phải mua các loại Tấn Giang kia, còn có lông giả kia nữa chứ??


Sau khi nghe cô nói câu này, hai mắt thiếu niên đột nhiên sáng lên, nhỏ giọng :" Cậu vì muốn để tôi thích cậu nên mới làm vậy?"


Thời Mộ gật đầu: "Ừ."


Khóe môi Phó Vân Thâm cong lên, tươi cười như gió xuân, lập tức khiến cái lạnh giá của băng tuyết lúc nãy tan chảy hết : "Nói như vậy thì cậu cũng thích tôi."


Thời Mộ sửng sốt trước suy nghĩ logic này của cậu.


“Tôi tha thứ cho cậu.” Phó Vân Thâm đứng dậy nắm lấy tay cô, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh:  “Mục đích của cậu đã đạt được rồi, tôi lựa chọn ở bên cậu, tất cả tài sản của tôi đều thuộc về cậu, sau này tiền tôi kiếm được cũng là của cậu. Vì vậy ... "


Phó Vân Thâm đặt một nụ hôn ấm áp lên mu bàn tay của cô : "Đừng rời khỏi tôi"


[Đinh! Giá trị tình cảm của Phó Vân Thâm dành cho kí chủ đã đầy .]


[Đinh! Nhiệm vụ chính tuyến cuối cùng đã mở ra: Kết hôn với Phó Vân Thâm và cho cậu ta một ngôi nhà. Nhiệm vụ chính tuyến không thể thay đổi và kí chủ có thể nhận được phần thưởng khi hoàn thành - điều ước muốn sẽ thành hiện thực.]


 Thời Mộ ... chết lặng.


Cô thật sự muốn làm huynh đệ với Phó Vân Thâm mà !!


Hệ thống rác rưởi này đã hủy hoại cuộc sống của cô rồi, bây giờ cô có hối hận cũng không còn kịp nữa.


Thời Mộ buông Phó Vân Thâm ra, gãi gãi đầu, vẻ mặt rối rắm: "Phó Vân Thâm, chỉ có cậu mới biết tôi là ai, cậu có thể đừng nói cho bọn Chu Thực biết được không ?"


Phó Vân Thâm híp mắt: "Cậu còn muốn tiếp tục giấu?"


Thời Mộ

cúi đầu: "Trường học biết chuyện này nhất định sẽ đuổi học tôi ..."


Việc cô đóng giả nam vào kí túc xá của nam không phải là một chuyện nhỏ , cho dù có chuyển trường khác, thầy cô cũng sẽ không chấp nhận cho một học sinh như vậy . Vì tương lai sau này, cô vẫn sẽ phải tiếp tục che giấu cho đến khi tốt nghiệp trung học.


"Còn bài kiểm tra sức khỏe trước khi tuyển sinh đại học thì sao?"


Thời Mộ kéo ống tay áo Phó Vân Thâm, nũng nịu : " Vân Thâm ca ca , cậu giúp tôi đi , cậu giàu như vậy, chắc chắn có cách."


Cách thì có, nhưng ...


Phó Vân Thâm lạnh giọng nói: "Thời Mộ, cậu có thể chỉnh trang lại được không?"


Thời Mộ: "..."


Thiếu niên liếc nhìn đũng quần của cô, ho khan rồi vội vàng nhìn đi chỗ khác, vành tai đỏ bừng: " Lúc về thì mặc lại đi. Mặc cái thứ đó vào. Nếu không thì tôi không quen lắm."


Đang êm đẹp thì đột nhiên một người đàn ông to lớn bị mất " gà" , ai cũng sẽ khó có thể quen với điều đó.


Thời Mộ còn chưa kịp nói gì thì giọng nói lớn của Chu Thực đã vang lên từ phía sau: "Thâm ca, Mộ ca, hai người có ở đó không?"


Nghe được tiếng bước chân tới gần, Thời Mộ giật mình lúng túng.


Phó Vân Thâm phản ứng nhanh hơn, lập tức kéo người vào trong lòng, giấu ở sau cây gần đó.


Chu Thực bước tới, ngơ ngác nhìn xung quanh trống rỗng, sờ sờ sau đầu bối rối: "Kỳ quái, không có ở đây sao?"


 Thời Mộ núp sau thân cây không dám nhúc nhích, thân thể cô sát gần Phó Vân Thâm không có một kẽ hở, xấu hổ nhất chính là Thời Mộ đang ở trần, nhiệt độ cơ thể cậu xuyên thấu qua chiếc áo thun mỏng manh truyền đến cơ thể cô, hai tay rắn chắc của thiếu niên mạnh mẽ ôm lấy cô.


Gió lướt qua đám cỏ rung rung, Chu Thực tìm một vòng cũng không thấy ai nhưng lại nhìn thấy một cái gì đó lăn đến dưới chân mình. Sau khi nhận ra đó là cái gì, sắc mặt Chu Thực lập tức thay đổi: "Fuck, lông của ai thế này . . . "


Cậu ta chán ghét, tiếp tục đi tìm nơi khác.


Sau khi cậu ta rời đi, Thời Mộ thở dài nhẹ nhõm một hơi sau đó thoát ra khỏi cánh tay Phó Vân Thâm, nhìn thấy ánh mắt phức tạp của cậu ta , không nhịn được hỏi:  " Cậu sao vậy? Khó chịu ở đâu hả?"


Phó Vân Thâm nhìn Thời Mộ nói: " Hình như tôi không cứng được với cậu."


Gì...


Cái quái gì vậy...


“CMN , Phó Vân Thâm, cậu thật sự cong rồi đúng không?” Thời Mộ bắt đầu hoảng sợ, nếu Phó Vân Thâm cong thì chẳng phải nhiệm vụ chính tuyến của cô lại ngâm nước nóng sao?! Quan trọng nhất là, nếu Phó Vân Thâm bỏ rơi cô để tìm một người đàn ông khác thì làm thế nào bây giờ?


Thời Mộ lo lắng kéo tay Phó Vân Thâm đặt trên ngực mình, vẻ mặt mong đợi: " Cậu cảm thấy thế nào?"


Lông mi Phó Vân Thâm khẽ run lên, lắc đầu: "Cảm giác rất nhỏ."


"..."


“Mẹ kiếp, cút đi!” Thời Mộ giận dữ hất tay Phó Vân Thâm ra, nhảy xuống sông tắm rửa, để lại Phó Vân Thâm đứng sau gốc cây nghi ngờ cuộc đời.


Cậu không hiểu vì sao.


Vừa rồi lúc Thời Mộ dán gần cậu, trong lòng cậu lại không có chút rung động nào , rõ ràng trước đây cậu từng bị dáng vẻ khi Thời Mộ mặc đồ nữ mê hoặc mà , chẳng lẽ ... Phó Vân Thâm cúi đầu nhìn đũng quần, cậu có bệnh kín ?


Không đúng, rõ ràng lúc sáng sớm nó rất mạnh mà.


Nếu không thì có lẽ là do sinh lý vẫn chưa chấp nhận giới tính của Thời Mộ.


Phó Vân Thâm lén lút ngẩng đầu nhìn, trong làn nước trong vắt, bóng lưng cô gái mảnh khảnh, làn da trắng như tuyết được ánh mặt trời phủ một lớp áo vàng nhẹ nhàng ấm áp, giọt nước lấp lánh trượt theo đường cong cơ thể duyên dáng . . .


Ánh mắt Phó Vân Thâm thâm thúy, hầu kết nhấp nhô.


Cậu hướng mặt xuống dưới sờ sờ, nhẹ nhàng thở ra, rất tốt , cậu có phản ứng, xem ra sinh lý đã chấp nhận giới tính Thời Mộ rồi.


Lời editor: Humm , có vẻ sắp ngọt rùi đây ...


    


  


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện