“Thầy, ông nội của tôi chết rồi.” Tiểu thái tử mười bốn tuổi ôm lấy cậu khẽ nức nở.
“Thầy, bọn họ đều muốn tôi chết, tôi nên làm thế nào? Thầy, thầy cũng muốn bỏ lại tôi sao?” Tiểu thái tử bị dồn vào đường cùng cùng cậu trốn trong hầm tối, ánh mắt sáng ngời giờ đây tràn đầy tuyệt vọng cùng bất lực.
“Thầy, thực xin lỗi! Thực xin lỗi! !…” Vì cứu tiểu thái tử, cậu bị thương.
“Thầy, tôi sẽ bảo vệ thầy, tôi sẽ không yếu đuối nữa.” Giờ khắc này, ấm áp cùng sáng rọi trong mắt tiểu thái tử tựa hồ bị hủy diệt, thế vào đó là âm trầm cùng lạnh lẽo mênh mông vô bờ.
“Thầy! Thầy muốn thay bọn họ cầu tình sao?” Tiểu thái tử mười bảy tuổi ngồi trong phòng làm việc của kẻ đứng đầu căn cứ, ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn cậu.
“Thầy, tôi không thích lấy ơn báo oán.
Nhưng nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, này chính là bọn họ dạy tôi.
Tất cả bọn họ, đều phải chết! Tôi nghĩ, thầy hẳn là người thông minh.”
“Thầy, nhiệm vụ này tôi hi vọng thầy làm, thầy, thầy nhất định không để tôi thất vọng đúng không?”
“Thầy muốn kết hôn?” Tiểu thái tử băng lãnh nhìn chằm chằm cậu, tựa như một con độc xà không có chút độ ấm.
“Thầy đã đáp ứng ông nội sẽ chăm sóc tôi suốt đời suốt kiếp, thầy muốn nuốt lời sao?”
“Thầy, tôi thực chán ghét người nói không giữ lời.”
“Thầy…”
“Thầy…”
“Thầy…”
Liên Kỳ Quang lơ lửng giữa không trung, mờ mịt nhìn một màn trước mắt, những kí ức trong đầu thực hỗn loạn, làm cậu có chút ngây dại.
Nơi này là căn cứ? Chính là, cậu vì cái gì lại ở đây? Thời tận thế không phải đã chấm dứt, cậu không phải đã chết rồi sao?
“Tiểu thái tử…” Liên Kỳ Quang nhìn thiếu niên trước mắt, chậm rãi nâng tay, muốn tiến tới chạm vào đối phương.
Ngay lúc ngón tay sắp tiếp xúc với gò má trắng noãn, thiếu niên giống như phát giác gì đó, đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi âm trầm sắc bén khóa ngay vị trí của Liên Kỳ Quang.
Thân thể bỗng dưng trầm xuống, cảnh tượng trước mắt bắt đầu vặn vẹo biến hình, một sức mạnh thật lớn xé rách thân thể, cuốn cậu vào bóng đêm vô biên.
※※※ cảnh tượng phân cách tuyến ※※※
‘Đau quá!’ đây là cảm giác duy nhất của Liên Kỳ Quang lúc này.
Mệt mỏi hé mắt, mọi thứ chậm rãi trở nên rõ ràng.
Liên Kỳ Quang cứng ngắc quay đầu, có chút mờ mịt vô thố nhìn hoàn cảnh xa lạ trước mắt.
‘Nơi này, là đâu?’
“Em tỉnh?” Âm thanh trầm thấp từ bên cạnh truyền tới, Liên Kỳ Quang ngây ngốc quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Hạ Hầu Thiệu Huyền đang ngồi trên sô pha bên cạnh, trên người mặc áo sơ mi đen có vài nếp nhăn, có lẽ vì chủ nhân nó chán ghét trói buộc nên hai cúc trên bị mở.
Hạ Hầu Thiệu Huyền đứng dậy, bước tới bên người Liên Kỳ Quang, thân mình cao lớn cường tráng lập tức che đi ánh sáng, bao Liên Kỳ Quang bên trong, càng làm bé con trên giường trông có vẻ nhỏ xinh gầy yếu.
“Có khó chịu ở đâu không?” Bàn tay mạnh mẽ áp lên trán Liên Kỳ Quang, bàn tay trải qua trường kỳ huấn luyện tạo thành vết chai, chạm vào làm cậu có chút ngứa.
“Nơi này, là đâu?”
“Phòng của anh.” Hạ Hầu Thiệu Huyền ngồi xuống mép giường: “Em đã hôn mê mười ngày.”
Nói đến đây, chân mày Hạ Hầu Thiệu Huyền rõ ràng nhíu lại.
“Hôn mê?” Liên Kỳ Quang mở to mắt, gương mặt ngây ngô tăng thêm chút si ngốc.
“Em cùng thằng nhóc thối Hách Thiên kia tỷ thí, bị thương.” Nhắc tới Hạ Hầu Hách Thiên, gương mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền lại nghiêm nghị hơi vài phần.
Hạ Hầu Hách Thiên? Nhớ ra.
Liên Kỳ Quang ngây ngốc gật gật đầu, sau đó nghiêm túc nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Tôi thắng.”
“Anh biết.” Cho nên mấy ngày nay, lúc thu thập nhóc con kia anh mới nương tay một chút.
Hạ Hầu Thiệu Huyền đưa tay xoa tóc Liên Kỳ Quang, cảm giác quả nhiên tốt đẹp như tưởng tượng.
Hạ Hầu Thiệu Huyền vốn không phải người nói nhiều, Liên Kỳ Quang lại là dạng bạn không hỏi tôi không đáp, bạn hỏi, tôi cũng không cần phải đáp, nhất thời hai người không nói gì, không khí phá lệ im ắng.
Thật lâu sau, Hạ Hầu Thiệu Huyền mở miệng, vẻ mặt nghiêm nghị ổn trọng nhìn Liên Kỳ Quang: “Em cảm thấy anh thế nào?”
“Không