Sáng sớm ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng, Liên Kỳ Quang cuộn mình trong chăn thấp giọng lầu bầu, chậm rãi hé mở ánh mắt lèm nhèm vẫn còn ngái ngủ.
Trong đầu có chút hỗn loạn làm Liên Kỳ Quang nhất thời không nhận ra mình đang ở đâu, mờ mịt trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà.
“Ngô…” Cũng không biết trải qua bao lâu, ánh mắt mơ màng của Liên Kỳ Quang chậm rãi tụ lại chút ánh sáng, muốn chống tay ngồi dậy, không ngờ bị một lực mạnh mẽ giam cầm bên hông, làm cậu lại nặng nề ngã xuống.
Có chút mờ mịt quay đầu, lại đập phải một lồ ng ngực màu lúa mạch cứng như thép, một gương mặt cương nghị lạnh lùng xuất hiện ngay trước mắt.
Hạ Hầu Thiệu Huyền ôm chặt thân mình nhỏ gầy của Liên Kỳ Quang, làm như không hề bị động tĩnh của cậu đánh thức.
Nghiêng mặt ngây ngô nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền thật bất đồng với thường ngày, thiếu đi vẻ lạnh lùng, Liên Kỳ Quang ngơ ngác vươn tay chạm lên môi đối phương.
“Mềm.” Liên Kỳ Quang ngơ ngác nhìn tay mình, giống như có chút kì quái.
Cúi đầu ngửi tay mình, lại nhích tới gần, dùng mũi ngửi ngửi phần ngực Hạ Hầu Thiệu Huyền, vẫn là hương vị đó, không nói rõ là gì, nhưng thực dễ chịu, Liên Kỳ Quang thực thích hương vị này, nó làm cậu thoải mái.
Thực thích bản thân cũng có mùi như vậy, Liên Kỳ Quang hệt như một con mèo con, ngây ngô vùi vào lòng Hạ Hầu Thiệu Huyền cọ cọ.
Ngay lúc Liên Kỳ Quang cảm thấy mỹ mãn định rời đi thì thân thể chợt nhẹ bổng, một trận trởi đất quay cuồng, bị Hạ Hầu Thiệu Huyền đặt dưới thân.
Tia tỉnh táo vất vả lắm mới có lại thoáng chốc tan biến, Liên Kỳ Quang có chút choáng váng chớp chớp mắt.
Hạ Hầu Thiệu Huyền đè trên người Liên Kỳ Quang, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt tràn đầy xâm chiếm như dã thú lúc này là một mảnh thâm trầm, nhìn không thấy đáy, làm người ta kinh sợ.
“Vợ à, tuy anh thực hài lòng khi em chủ động như vậy, nhưng em còn quá nhỏ.” Âm thanh khàn khàn lẫn ấm nóng phun bên tai, bất đồng với lạnh nhạt ngày xưa, tăng thêm vài phần quyến rũ.
Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, ngây ngô nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, đáy mắt xẹt qua một mạt nghi hoặc.
“Nhóc hư hỏng!” Nhìn con ngươi đen láy như ngọc lưu ly của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền mang theo chút ý tứ trả thù, nghiến răng nghiến lợi cắn một ngụm lên mặt cậu, lưu lại dấu răng nhợt nhạt.
“Làm chi cắn tôi?” Liên Kỳ Quang ôm mặt, mở to mắt, mặt không biến sắc nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền.
“Em cắn lại đi?” Hạ Hầu Thiệu Huyền cầm tay Liên Kỳ Quang dời đi, sâu trong đáy mắt ẩn ẩn lộ ra trêu tức.
“Không cần.” Nghiêng đầu, gọn gàng dứt khoát cự tuyệt: “Anh còn chưa rửa mặt.”
“Vợ à, em ghét bỏ anh sao?”
“Tôi… ngô…” Liên Kỳ Quang còn chưa trả lời đã bị Hạ Hầu Thiệu Huyền cắn miệng.
Hạ Hầu Thiệu Huyền cắn nhẹ môi Liên Kỳ Quang, hương vị trái cây thơm ngát, ngọt ngào lại mềm mại làm Hạ Hầu Thiệu Huyền không khỏi phóng nhẹ động tác, sợ làm cậu bị thương.
Nhìn ánh mắt mở to đầy mê mang của Liên Kỳ Quang, đáy mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền xẹt qua ý cười, tinh tế ma xát trên môi cậu.
“Ngô… ngứa.” Miệng ngứa ngứa đau đau như bị kiến cắn làm Liên Kỳ Quang có chút không thoải mái, đưa tay đẩy ng ực Hạ Hầu Thiệu Huyền, thấp giọng than thở.
“Vợ à, chuyên tâm.” Bàn tay to lớn của Hạ Hầu Thiệu Huyền thật cẩn thận nâng đầu Liên Kỳ Quang, buông tha cánh môi, hé mở hàm răng đều tăm tắp, bắt đầu càng quét bé con ngọt ngào dưới thân, làm sâu nụ hôn.
“Này! Liên Kỳ Quang! Giờ nào rồi, sao cậu còn chưa chịu dậy hả! Mọi người đều đang đợi cậu xuống ăn sáng…” Theo một tiếng rống kiêu ngạo, cửa phòng bị một cước đá văng, Hạ Hầu Hách Thiên hùng hổ bước vào.
Nhưng hai chân còn chưa bước vào