Không nhìn tới ánh mắt kinh dị cùng kinh ngạc của đám người tới lui, Liên Kỳ Quang đội cây hoa ăn thịt đang giương nanh múa vuốt trên đầu, nhàn nhạt ngồi xổm ở ven đường ăn thịt viên 009-A vừa mua về, vành mũ rộng thùng thình che khuất nửa gương mặt, sợi tóc hỗn loạn che đi ánh mắt, chỉ lộ ra cái miệng không ngừng gặm c ắn.
Cũng không biết trải qua bao lâu, thấy Liên Kỳ Quang nhét viên thịt cuối cùng vào miệng, Liên Tiêu Thù sợ hãi nhích tới, cẩn thận kéo kéo tay áo Liên Kỳ Quang: “Anh hai, anh ăn no chưa?”
Liên Kỳ Quang đứng dậy, nhéo nhéo bụng, nhàn nhạt nhìn không khí trước mắt, trầm mặc hồi lâu mới bình tĩnh gật gật đầu: “No rồi.
”
“Kia chúng ta có thể đi chưa?”
“Đi đâu?”
“Anh đáp ứng anh cả sẽ đưa em tới trường mà.
” Liên Tiêu Thù có chút ủy khuất nhìn Liên Kỳ Quang.
Liên Kỳ Quang nghiêng đầu, mặt không biến sắc nhìn Liên Tiêu Thù.
“Anh, anh không muốn thì thôi.
” Liên Tiêu Thù mếu máo, đôi mắt đỏ lên, cúi thấp đầu, cơ hồ sắp bật khóc.
“Đi thôi.
” Liên Kỳ Quang đút tay vào túi quần, nhàn nhạt bỏ lại hai chữ.
“A?” Liên Tiêu Thù con ngươi đỏ ửng ngây ngốc nhìn bóng dáng Liên Kỳ Quang, tựa hồ không kịp phản ứng.
“Cô chủ, nếu không đi sẽ không đuổi kịp đâu, cậu chủ đã đi xa rồi.
” 009-A tiến tới hai bước, hơi cúi người, cung kính mở miệng.
“A?” Liên Tiêu Thù sửng sốt, lập tức hé miệng, lộ ra nụ cười thật tươi: “Anh hai! Chờ em ! ! !”
※※※ cảnh tượng phân cách tuyến ※※※
(Học Viện Hi Dương)
“Anh hai, chính là nơi này.
” Ngoài học viện, Liên Tiêu Thù nắm tay Liên Kỳ Quang, cười vui sướng.
Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh liếc mắt nhìn tay Liên Tiêu Thù, không mở miệng, tùy ý để cô bé nắm tay mình kéo vào bên trong.
Học viện Hi Dương cùng học viện quân sự Thanh Đế quả thực rất gần, không cần ngồi phi hành khí hay xe huyền phù, đi bộ chỉ khoảng mười phút, cách nhau một con đường.
“009-A, giúp tôi đi làm thủ tục đi.
” Trong trường, Liên Tiêu Thù ngẩng mặt vui sướng nhìn 009-A.
“Dạ, cô chủ.
” 009-A thực thân sĩ cúi người, tiếp đó xoay người rời đi.
“Anh hai, em dẫn anh đi xem trường em đi.
” Liên Tiêu Thù nắm tay Liên Kỳ Quang, không để ý Liên Kỳ Quang có đáp ứng hay không đã kéo cậu đi vào trong đám người.
Bởi vì khai giảng nên trong học viện liếc mắt liền thấy người máy gia dụng ở khắp nơi cùng một đám đầu củ cải.
Có lẽ vì tất cả đều là trẻ em nên kiến trúc trong học viện Hi Dương đều xây theo sở thích của chúng, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Bất đồng với màu vàng kim loại lạnh băng ở Thanh Đế, nơi này liếc mắt liền thấy đủ loại màu sắc.
“Tiêu Tiêu, bạn tới rồi à?” Một cậu bé ước chừng hơn mười tuổi không biết từ đâu xông ra, chen tới trước mặt Liên Tiêu Thù, vẻ mặt kinh hỉ.
“Chử Tử Tử?” Liên Tiêu Thù nghi hoặc.
“Tiêu Tiêu, mình nói với bạn bao nhiêu lần rồi, mình không phải Chử Tử Tử, mình gọi là Chử Hề.
” Cậu bé bĩu môi, có chút không vui.
“Tử Tử, mình giới thiệu một chút.
” Làm như không nghe thấy kháng nghị của Chử Hề, Liên Tiêu Thù kéo Liên Kỳ Quang đang lơ đãng ở bên cạnh: “Đây là anh hai mình.
”
“A?” Chử Hề sửng sốt, lập tức đỏ mặt, luống cuống tay chân đứng thẳng, rướn cổ, khí thế ngất trời rống một tiếng: “Chào, chào anh hai! Em gọi là Chử Hề, là bạn tốt của Tiêu Tiêu.
”
Liên Kỳ Quang thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Chử Hề, sau đó lại tiếp tục nhìn mũi chân đi vào cõi thần tiên.
“Tiêu, Tiêu Tiêu, mình, mình có phải biểu hiện không tốt không?” Chử Hề có chút ủy khuất nhìn Liên Tiêu Thù.
“Không quan hệ, anh hai mình luôn vậy á.
” Liên Tiêu Thù đưa tay vỗ vỗ vai Chử Hề, cười an ủi.
“Anh hai mình không rút đao chém cậu, cũng không đá cậu thì đã chứng minh ảnh không ghét cậu rồi a.
”
“A?” Chử Hề sửng sốt, có chút mơ hồ.
Này là đạo lý gì vậy a?
“U! Này không phải con nhóc phế vật sao?” Theo một âm thanh kiêu ngạo, một cậu bé tóc tai bóng loáng, thân mặc tây trang cà phất cà phơ đi tới, còn có ba bốn đứa nhỏ theo sau.
“Liêm Khải! Mày lại định bắt nạt Tiêu Tiêu nữa hả!” Nhìn cậu bé mặc tây trang kia, Chử Hề giống như đụng phải đại địch, giơ tay đứng chắn trước mặt