Phòng viện trưởng, Kim An Kỳ dẫn đầu, phía sau là Khuynh Y, Khả Dĩnh cùng Liên Kỳ Quang nhàn nhã dựa vào tường, mặt không biến sắc nhìn chằm chằm mũi chân, không biết chạy tới cõi nào.
“Xảy ra chuyện gì? Náo động tới tận chỗ tôi?” Khanh Mộc Vanh ngồi dựa vào ghế, híp mắt, ý tứ không rõ nhìn đám người trước mắt, đồng thời âm thầm liếc mắt nhìn Liên Kỳ Quang thất thần bên kia.
“Là chị ta!” Khuynh Y tức giận chỉ về phía Khả Dĩnh: “Là chị ta nói hệ cứu viện chúng em đều là một đám phế vật cùng nhu nhược.”
“Viện trưởng, em bị oan.” Khả Dĩnh ủy khuất nhìn Khanh Mộc Vanh, tiếng nói ngọt mị, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn ông, giống như thật sự chịu ủy khuất.
“Em nghe người ta nói Liên Kỳ Quang là học đệ rất lợi hại cho nên mới tìm tới xin chỉ giáo một chút, nào ngờ, học đệ cự tuyệt còn chưa tính, còn mượn cơ hội đó nhục nhã em.” Khả Dĩnh nói xong, nước mắt liền ‘ào ào’ chảy xuống, còn không ngừng nức nở.
Khuynh Y tức tới phát điên, một tay chỉ Khả Dĩnh, một tay dùng sức ôm ngực: “Tôi nói chị bớt đóng kịch được không? Một ‘học tỷ’ bậc sĩ cấp hai hệ chiến đấu năm hai tới tìm ‘học đệ’ hệ cứu viện năm nhất xin chỉ giáo? Lời này nói ra ai tin? Chị không sợ dọa người à! ?”
“Học muội, tôi biết em ghen tị tôi, nhưng em sao có thể nói vậy, tôi, tôi…” Khả Dĩnh khổ sở ủy khuất nhìn Khuynh Y, nước mắt trào ra không ngừng: “Tuy học muội tư chất không tốt, nhưng nếu cố gắng khắc khổ tu luyện, không cần giao hảo với mấy người kỳ kỳ quái quái, ngày nào đó em sẽ giống học tỷ thôi.”
“Tôi…” Khuynh Y suýt chút nữa ức tới hôn mê bất tỉnh.
Tư chất không tốt? Người kỳ kỳ quái quái? Giống chị ta?
“Chị có biết xấu hổ không hả? Đừng có nói tôi, tôi thấy mình tốt lắm, không tính toán thay đổi.
Giống chị ấy à? Tôi thà làm phế vật còn hơn.”
Tựa hồ bị những lời ‘độc ác’ của Khuynh Y tổn thuong, Khả Dĩnh mở to mắt, không thể tin nhìn Khuynh Y, thân thể ‘gầy yếu’ lung lay sắp đổ, tựa hồ, giây tiếp theo sẽ té xỉu.
“Đủ rồi!” Kim An Kỳ quát lạnh, sắc mặt âm trầm: “Viện trưởng, là tôi quản giáo không nghiêm, tôi nhất định sẽ hảo hảo trừng phạt học trò của mình.”
“Dựa vào cái gì! Cũng đâu phải lỗi của em! !” Khuynh Y tức giận bất mãn.
“Câm miệng!”
“Cô à…”
“Còn lắm lời thì cút ra khỏi ban cho tôi.”
“Em…” Khuynh Y thực ủy khuất, nhưng chỉ đành chịu, oán giận xoắn xít đầu ngón tay.
Khả Dĩnh liếc mắt nhìn Khuynh Y một cái, ánh mắt xẹt qua một tia đắc ý.
“Viện trưởng, chuyện hôm nay, hết thảy hậu quả tôi sẽ gánh vác, hi vọng ngài xử lý nhẹ bọn nhỏ.”
“Liên Kỳ Quang.” Giống như không nghe thấy lời cầu tình của Kim An Kỳ, Khanh Mộc Vanh phóng ánh mắt lên người bạn Quang nào đó vẫn ngẩn người từ đầu đến giờ.
Liên Kỳ Quang ngẩng đầu lên, ngây ngô nhìn Khanh Mộc Vanh.
Khanh Mộc Vanh mỉm cười, mang theo âm mưu rõ rệt: “Liên Kỳ Quang, vừa nãy tôi nghe nói, sự tình cũng vì em mà dựng lên đi? Em cảm thấy chuyện này xử lý thế nào thì tốt?”
Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh nhìn Khanh Mộc Vanh cười thực giả dối, lại nhìn Khuynh Y đang cố đè nén lửa giận cùng Khả Dĩnh âm thầm đắc ý, trầm mặc một lát, đứng thẳng dậy, chậm rãi đi tới chỗ Khả Dĩnh, lạnh nhạt nhìn đối phương.
“Học… học đệ.” Bị ánh mắt lặng ngắt của Liên Kỳ Quang nhìn chằm chằm, Khả Dĩnh có chút hoảng loạn, nhịn không được lui về sau hai bước, nhưng rất nhanh cố bình ổn, vẻ mặt ủy khuất, khiếp đảm nhìn Liên Kỳ Quang.
“Cô, tên là gì?”
“Khả, Khả Dĩnh, tôi là học tỷ của cậu.”
“Tôi tiếp nhận lời khiêu chiến của cô.” Trực tiếp vứt hai chữ ‘học tỷ’ kia ra khỏi đầu, Liên Kỳ Quang không chút biến sắc mở miệng.
Cái gì? Kim An Kỳ cùng Khuynh Y đều cả kinh, lập tức ngẩng đầu, sửng sốt nhìn Liên Kỳ Quang.
“Cậu…” Khả Dĩnh cũng có chút ngây ngốc, trong lúc nhất thời không biết làm sao.
“Tôi nhớ rõ qua mấy ngày nữa sẽ tiến hành điển lễ chào mừng tân sinh, nhóm học sinh lớp trên sẽ chỉ đạo học sinh mới, liền định ngày đó đi.” Khó có khi một lần nói nhiều chữ như vậy, lời Liên Kỳ Quang không giống thương lượng, càng giống là thông báo, hoặc nên nói là mệnh lệnh: “Đơn đấu, quần ẩu, xa luân chiến, tùy các người chọn.”
“…” Khuynh Y.
“…” Kim An Kỳ.
“…” Khả Dĩnh.
“Xem ra mọi người đã thương lượng tốt lắm.” Khanh Mộc Vanh cười nói: “Nếu song phương không còn ý gì nữa, vậy cứ định như vậy đi.”
“Viện trưởng…” Kim An Kỳ còn muốn