Theo Viên lão tiến vào phòng tiếp khách bí mật, Liên Kỳ Quang nhàn nhã ngồi trên sô pha, mặt không biến sắc nhìn Viên lão mở ra tầng tầng phòng hộ, cuối cùng thật cẩn thận từ trong không gian đặc biệt lấy ra một cái hộp nhỏ cỡ lòng bàn tay.
“Khô Mộc, cậu xem xem.” Viên lão ngồi xuống đối diện Liên Kỳ Quang, đặt hộp gỗ xuống bàn, nghiêm nghị chậm rãi mở ra, ước chừng khoảng mười hạt giống màu xám nâu nằm ở bên trong.
‘Đây là…’ Động tác uống trà của Liên Kỳ Quang khựng lại, nhìn hạt giống trong hộp, ánh mắt tĩnh lặng xẹt qua một tia dao động.
“Khô Mộc, cậu biết nó sao?” Vẫn luôn quan sát Liên Kỳ Quang, Viên lão tự nhiên không bỏ qua mạt dao động kia.
“Ân.” Mặt không chút biến sắc gật gật đầu, từng ngẫu nhiên nhìn thấy trong sách, sau đó quyển sách này bị tiểu thái tử nhìn thấy, tiểu thái tử dùng hơn mười dị năng giả hệ mộc hơn cấp hai mươi, vì cậu mà lai tạo loại thực vật đã biến dị ở thời tận thế này trở thành một loài thực vật hoàn toàn vô hại, xa xỉ tặng cho cậu.
“Kia, đây là…” Nét mặt già nua của Viên lão có chút kích động.
Liên Kỳ Quang đặt ly trà trong tay xuống, cầm một hạt giống lên.
Viên lão trong lòng cả kinh, không kịp ngăn cản, chỉ có thể đau lòng cộng thêm khẩn trương nhìn hạt giống trong tay Liên Kỳ Quang.
Liên Kỳ Quang niết hạt giống trong tay, phát hiện bên trong có dấu hiệu sinh mệnh, liền vận chuyển bí quyết trường sinh trong cơ thể chậm rãi rót vào trong hạt giống.
Theo năng lượng được rót vào, hạt giống trong tay Liên Kỳ Quang chầm chậm vỡ ra, một chồi non nhú ra.
Tiếp đó nó dùng tộc độ mắt thường có thể nhìn thấy chậm rãi phát triển cao lên, tiếp đó là cành, lá, cuối cùng là nụ hoa.
Liên Kỳ Quang ngừng truyền dị năng, một gốc hoa hồng đỏ rực đẹp đẽ nở rộ trong tay, mùi hương dụ hoặc phiêu tán trong căn phòng, mê hoặc lòng người, Liên Kỳ Quang nhìn hoa hồng trong tay, nhíu mày, mùi hương này…
“Cẩn thận.” Viên lão phản ứng trước hết, thoáng rùng mình, vội vàng đoạt lấy hoa hồng trong tay Liên Kỳ Quang, đặt xuống cái đài nhỏ trên bàn, mở lá chắn bao kín cây hoa, sau đó lại mở hệ thống tinh lọc không khí.
“Mùi này có chút quái.” Viên lão trầm giọng nói.
“Nó có thể mê hoặc lòng người.” Hoảng hốt trong mắt Liên Kỳ Quang tản đi, dần dần chỉ còn lại hàn khí vô hạn.
“Khô Mộc, này rốt cuộc là loại thực vật gì?”
“Hoa hồng.” Liên Kỳ Quang lãnh tỉnh mở miệng: “Vào… Vào ba ngàn năm trước, lúc vẫn chưa bắt đầu kì tận thế, nó là một loại hoa tượng trưng cho tình yêu.
Truyền thuyết nói rằng nó dung hợp máu tươi của thần tình yêu, là hóa thân của ái tình cùng sắc đẹp.”
Liên Kỳ Quang ngừng lại một chút mới nói tiếp: “Thời điểm đó, loại hoa này rất được yêu thích, không có lực công kích.
Bất quá theo tận thế tới, thực vật cùng động vật đều biến dị, hoa hồng cũng không ngoại lệ.”
“Thật sự là một truyền thuyết xinh đẹp.” Viên lão nhìn chằm chằm đóa hoa hồng bị cách ly, ánh mắt tỏa sáng, trên mặt mang theo biểu tình kích động quỷ dị.
Bất quá…
Giống như nghĩ tới gì đó, Viên lão đè nén trái tim kinh hoàng, xoay người nhìn Liên Kỳ Quang ngây ngô bên kia, nghiêm nghị nói: “Khô Mộc, cậu thật sự là dị năng giả hệ mộc bậc sĩ sao?”
“…” Liên Kỳ Quang.
“Dị năng giả hệ mộc, trong tất cả các hệ thì nó là loại công kích yếu nhất.
Lúc còn ở bậc sĩ, dị năng hệ mộc chỉ có thể dùng để đào tạo thực vật, chỉ tới khi đạt tới bậc nhân thì mới bắt đầu có lực công kích, chính là rất yếu.” Viên lão nhìn chằm chằm Liên Kỳ Quang, trầm giọng nói: “Hơn nữa, sức mạnh của dị năng hệ mộc không có tác dụng với hạt giống thời cổ xưa.
“Ông có ý gì.” Liên Kỳ Quang sắc mặt lãnh tĩnh nhìn Viên lão, bàn tay đút trong túi chậm rãi ngưng tụ dị năng, chỉ cần lời nói kế tiếp của đối phương có một chút ác ý thôi, cậu liền trực tiếp kết liễu.
Cậu không phải chưa từng ở chung với người khác, chỉ là ngoại trừ xã giao thông thường, đối mặt với những chuyện riêng, trước nay cậu luôn cảnh giác cao độ.
Lời Viên lão tuy không rõ ràng nhưng lại làm cậu nghĩ tới phòng thí nghiệm ghê tởm trước kia.
“Ý của tôi là, dị năng hệ mộc của cậu có phải xuất hiện biến dị.”
“…” Liên Kỳ Quang.
“Xem ra tôi đoán đúng rồi.” Viên lão lẩm bẩm nói.
Ánh mắt Liên Kỳ Quang hiện lên hàn quang, dị năng bắt đầu tăng lên.
“Khô Mộc!” Viên lão đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm Liên Kỳ Quang: “Chuyện dị năng biến dị, cậu nhất định phải giữ bí mật, biết không?”
“…” Liên Kỳ Quang có chút ngẩn người.
“Đừng không vui! Nếu dị năng biến dị của cậu bị đám già bi3n thái trong phòng thí nghiệm phát hiện, cậu biết kết cục của mình sẽ ra sao không?” Thấy sắc mặt Liên Kỳ Quang khác thường, Viên lão xụ mặt.
Liên Kỳ Quang mím môi, mặt không biết sắc gật gật đầu.
“Cậu biết thì tốt rồi, cho nên, ngàn vạn lần không cần nói cho