Trên sân huấn luyện yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề.
Liên Kỳ Quang thong dong bước tới, trầm mặc đi tới mảnh đỏ tươi ở giữa bụi gai, đi đến đâu, đám gai liền dời đi, vì cậu mở ra một con đường.
Giữa cụm gai nhọn, Khả Dĩnh mềm nhũn nằm chính giữa, những chiếc gai cứng như sắt thép đâm xuyên qua bả vai, cánh tay, thân mình.
Toàn thân cao thấp cơ hồ không còn nơi nào hoàn hảo.
Hô hấp mỏng manh như có như không, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành một ti thể lạnh băng.
Máu đỏ tươi theo gai nhọn từng giọt từng giọt tích xuống nền đất, chậm rãi ngưng tụ thành một vũng máu.
Mùi máu tanh ngọt tràn ngập không khí, trước sau vẫn quen thuộc như một.
Liên Kỳ Quang từ trên cao nhìn xuống Khả Dĩnh tựa như bị huyết tế giữa khóm gai, gió thổi bay lọn tóc hỗn độn trước mắt, một đôi ngươi sâu thẳm lộ ra trước mắt mọi người, lạnh như băng, sâu trong phiến hắc ám đó là vô số hài cốt chất chồng lên nhau, mà mạt sáng còn sót lại tựa hồ cũng chỉ là thi thể lạnh như băng.
Quang mang xanh nhạt ngưng tụ trong tay, màu xanh biếc tượng trưng cho tân sinh cùng hi vọng, nhưng hôm nay, trong mắt mọi người lại chính là giết chóc làm người ta sợ hãi.
Liên Kỳ Quang vươn tay, ánh sáng chậm rãi bao lấy Khả Dĩnh.
“Mày… mày, muốn làm cái gì?” Âm thanh mỏng manh cơ hồ không thể nghe thấy.
“Cô biết không? Tôi đã giết rất nhiều người.” Giọng điệu bình thản chẳng chút phập phồng, giống như cậu đang nói một chuyện thường ngày không hề nguy cấp: “Tôi không phải người tốt, hoặc có thể nói, tôi là một kẻ độc ác tâm ngoan thủ lạt hơn bất kì kẻ nào.
Tôi chưa từng quên mình làm thế nào sinh tồn, chính là, các người không biết.
Cho nên mới dám muốn làm gì thì làm như vậy.”
Theo ánh sáng xanh biếc vây kín, Khả Dĩnh chỉ cảm thấy cơn đau đớn như bị xé rách chầm chậm lan tràn từng tấc cơ thể, theo cơn đau kia, sức mạnh vốn tràn ngập trong thân thể cũng từng chút biến mất.
“Không… Không! Không cần a a ! ! ! !” Tựa hồ nhận ra cái gì, Khả Dĩnh hoảng sợ mở to mắt, không biết lấy sức mạnh từ đâu, bắt đầu điên cuồng vùng vẫy.
Gai nhọn xuyên thấu qua thân thể cũng vì động tác mà không ngừng tăng lên, máu tươi chảy ra ngày càng nhiều, làm những chiếc gai xung quanh cũng nhuộm thành màu đỏ xinh đẹp.
Chính là Khả Dĩnh không thèm để ý, cô ta không thể để Liên Kỳ Quang tiếp tục, cho dù phải liều chết!
Cô ta sợ chết, nhưng càng sợ hơn chính là sống không bằng chết.
“Không! Không cần! Van xin cậu! Van xin cậu! Tôi không dám nữa! Tha cho tôi! Không cần a a! Không cần…” Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trên sân huấn luyện yên tĩnh làm da đầu người ta run lên, rợn gai ốc.
Bàn tay Liên Kỳ Quang đột nhiên nắm lại, quang mang trên người Khả Dĩnh tản đi, mang theo màu đỏ nhàn nhạt.
Khả Dĩnh mềm nhũn ngã xuống đám gai, hơi thở mong manh, mở to ánh mắt trống rỗng nhìn Liên Kỳ Quang, gương mặt dữ tợn đầy oán hận cùng nguyền rủa, thân thể rách nát đầy máu, phá lệ đáng sợ cùng quỷ dị.
“Trò ấy…” Kim An Kỳ kinh ngạc nhìn đoàn ‘máu thịt’ giữa đám gai nhọn, khô khốc hé miệng.
“Đã không còn dị năng dao động.” Khanh Mộc Vanh mở mắt, nghiêm nghị nhìn Khả Dĩnh: “Dị năng của trò ấy, đã bị phế.”
Một câu chấn động toàn trường, nhất thời khắp sân huấn luyện vang lên tiếng hít sâu.
Biểu tình đám người nhìn Liên Kỳ Quang đều thay đổi, chán ghét, e ngại, hoài nghi.
Dị năng bị phế, kia tuyệt đối là sống không bằng chết.
Hơn nữa, cậu ta đã làm thế nào.
“Liên Kỳ Quang! Cậu thật quá đáng! !” Một tiếng rống phẫn nộ pha lẫn ‘bi thống’ trong bầu không khí yên tĩnh lúc này phá lệ rõ ràng.
Quý Sĩ Lâm bước xuống khán đài, vẻ mặt không thể tin cùng phẫn nộ nhìn Liên Kỳ Quang: “Khả Dĩnh đã thua rồi, lại còn bị thương nghiêm trọng như vậy, sao cậu còn không buông tha mà phế bỏ dị năng của em ấy! Cậu có biết đối với chúng ta dị năng đại biểu cho điều gì không? Cậu làm vậy là hoàn toàn hủy em ấy, điều này làm em ấy so với chết còn khó chịu hơn.”
“…” Liên Kỳ Quang xoay người, không chút biến sắc nhìn gương mặt vạn phần bi thống của Quý Sĩ Lâm, trong lòng dâng lên một trận ghê tởm.
“Liên Kỳ Quang! Cậu mau trả lại dị năng cho Khả Dĩnh! Tôi nghĩ mọi