"Không được, mệt quá! Tôi phải nghỉ ngơi một chút!” Diệp Trình Trình đặt mông ngồi xuống đất, bất chấp có làm quần áo dơ hay không, thở hổn hển lấy thức ăn trong không gian khí, tự hưởng dụng một mình.
“Tôi nói này Diệp tiểu thư!” Khuynh Y tức giận nhìn Diệp Trình Trình: “Này đã là lần thứ mấy rồi? Cô không muốn hoàn thành nhiệm vụ à?”
“Vẫn còn tới mười ngày, cần gì phải vội.” Diệp Trình Trình liếc mắt xem thường, hừ lạnh nói: “Cho là ai cũng phế vật giống mấy người à? Nhiệm vụ đơn giản như vậy, chỉ có đám các người mới lãng phí mười ngày mà thôi.”
“Phế vật?” Lam Kỳ cười lạnh: “Chúng tôi là phế vật nhưng cũng không hở ra là đòi nghỉ, nếu chúng tôi là phế vật, vậy cô chẳng phải ngay cả phế vật cũng không bằng à?”
“Mày…” Diệp Trình Trình trừng mắt.
“Quý học trưởng.” Luận tài ăn nói, Diệp Trình Trình không thể nào là đối thủ của đám Khuynh Y, bất đắc dĩ, Diệp Trình Trình chỉ đành cầu cứu Quý Sĩ Lâm, vẻ mặt ủy khuất: “Người ta thật sự mệt lắm, cũng không phải nhiệm vụ đặc biệt gì, nghỉ ngơi một chút được không?”
“Hiện giờ cách lúc hừng đông còn ít nhất là ba giờ.” Không đợi Quý Sĩ Lâm mở miệng, Phong Thanh Dương đã trực tiếp đánh gãy: “Theo bản đồ, vị trí của chúng ta hiện giờ đã gần tới trung tâm khu rừng, cô muốn chết thì tùy, nhưng đừng có kéo theo bọn tôi.”
“Sợ chết thì cứ nói thẳng.” Diệp Trình Trình xem thường: “Hơn nữa, chúng ta có Quý học trưởng, Quý học trưởng lợi hại như vậy, có thể bảo hộ tôi.
Đúng không, học trưởng?
“…ừm.” Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Diệp Trình Trình, Quý Sĩ Lâm thực chán ghét nhưng vẫn giả vờ ôn hòa gật gật đầu.
“Thấy không.” Được Quý Sĩ Lâm khẳng định, Diệp Trình Trình lại càng đắc ý hơn.
‘Ngu xuẩn.’ Lười để ý tới cô ta, đám Khuynh Y liếc mắt khinh thường, xoay người nhìn về phía Liên Kỳ Quang.
“Đội trưởng, làm sao bây giờ?” Khuynh Y mở miệng.
“Đi lâu như vậy mọi người cũng mệt cả rồi, không bằng nghỉ ngơi chút đi.” Chương Kỳ mở miệng, không phải hỏi, mà là mệnh lệnh.
“Nhiệm vụ lần này của chúng ta là một trăm loại thực vật, nếu chia ra thì chính là mỗi người mười loại, chúng ta có thời gian mười ngày, không cần quá vội.” Thấy Diệp Trình Trình kiên quyết không chịu đứng dậy, Tả Tinh cũng mở miệng.
Liên Kỳ Quang không chút biểu cảm nhìn rừng rậm tối đen xung quanh, con ngươi u ám không rõ nhìn qua Cừu Ly Mạch ở bên cạnh.
Cảm giác được?
Tiếp nhận ánh mắt Liên Kỳ Quang, Cừu Ly Mạch vẫn ôm cánh tay theo sát Liên Kỳ Quang như không khí khẽ gật nhẹ đầu một cái.
Không phải ảo giác.
“Đi!” Lãnh tĩnh bỏ lại một chữ, không cho bất luận kẻ nào có cơ hội dị nghị, Liên Kỳ Quang lại bước tiếp.
Cừu Ly Mạch không có chút dị nghị nào bước theo.
Đám Khuynh Y nhún vai, bám sát.
“Phế vật kia! ! Đứng lại cho tôi! ! !” Thấy Liên Kỳ Quang lại xuất phát, sắc mặt Diệp Trình Trình biến đổi, gào lên chói tai.
“Câm miệng!” Quý Sĩ Lâm quát khẽ, sắc mặt không tốt: “Em muốn dẫn mấy thứ kia tới à?”
“Quý thiếu.” Chương Kỳ tiến tới, thấp giọng nói: “Chúng ta thật sự phải nghe lệnh của thằng nhóc đó sao?”
“Quý thiếu.” Tả Tinh cũng mở miệng, vẻ mặt ủng hộ: “Chỉ cần cậu ra lệnh một tiếng, tụi này tuyệt đối ủng hộ cậu làm đội trưởng.”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Quý Sĩ Lâm nhíu mày, cố đè nén buồn phiền ẩn ẩn trọng giọng nói: “Hiện giờ không phải lúc nói chuyện này, mau đuổi theo.”
“Học trưởng.” Diệp Trình Trình xoa chân, vẻ mặt ủy khuất cùng bất mãn, ánh mắt giận dỗi.
“Trình Trình.” Đè nén cơn giận, Quý Sĩ Lâm cố gắng làm âm thanh mình khôi phục như thường, ôn hòa nhìn Diệp Trình Trình: “Đừng trách Tiểu Quang, đây là lần đầu tiên em ấy tham gia huấn luyện dã ngoại, rất nhiều thứ không hiểu.”
“Kia vì cái gì phải để nó làm đội trưởng.” Nghe Quý Sĩ Lâm nói vậy, Diệp Trình Trình lại càng giận hơn.
“Trình Trình, em cũng biết, Tiểu Quang…” Quý Sĩ Lâm muốn nói lại thôi, dáng vẻ mất mác tịch mịch.
“Trình Trình, xem như là vì anh đi, đừng khó xử Tiểu Quang.”
“Học trưởng….” Nhìn Quý Sĩ Lâm, Diệp Trình Trình thực đau lòng, đối với Liên Kỳ Quang, lại càng oán hận hơn.
“Đi thôi.” Quý Sĩ Lâm nở một nụ cười miễn cưỡng: “Ban đêm trong rừng rậm không an toàn.”
“Dạ!” Diệp Trình Trình gật gật đầu, nhanh chóng đứng dậy.
Ôm tâm tư không muốn làm Quý Sĩ Lâm khó xử mà đi, nhưng ánh mắt nhìn về phía Liên Kỳ Quang cũng thực độc ác.
“Thật muốn xé nát bọn nó ra.” Khuynh Y ngẩng đầu, ý vị sâu xa nhìn cây cối rậm rạp trên đỉnh đầu, nghiến răng nói.
“Chúng có bệnh ấy, tránh xa một chút là tốt rồi.” Phong Thanh Dương đồng cảm vỗ vỗ vai Khuynh Y.
“Cẩn thận.” Âm thanh bình thản đánh gãy cuộc tán gẫu của hai người, Liên Kỳ Quang lôi Thiên Minh ra, hơi cúi người, hệt như một con sói đói chỉ chờ phát động, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào bóng đêm.
Cừu Ly Mạch ở sát bên cạnh, mặc dù vẫn duy trì bộ dáng khoanh tay nhàn nhã như cũ, nhưng, gió đã bắt đầu cuồn cuộn quanh người, áo khoác đen khẽ lay động, lộ ra sát khí.
Thấy hai người bắt đầu phòng bị, đám Khuynh Y không chút nghi ngờ, cũng bắt đầu cảnh giác xung quanh.
“Này! Phế vật! Không phải nói muốn đi à? Vì cái gì dừng lại! ? Này! Đừng nói mày cũng mệt rồi đi?” Giống như không nhìn thấy không khí khẩn trương, Diệp Trình Trình vừa đuổi tới liền mở miệng châm chọc.
Quý Sĩ Lâm nhìn Liên Kỳ Quang cùng Cừu Ly Mạch, chân mày nhíu lại, dị năng hệ thủy chậm rãi ngưng tụ trong tay.
“Tiểu Quang, phát hiện gì sao?” Quý Sĩ Lâm đi tới bên cạnh Liên Kỳ Quang, nhẹ giọng hỏi.
Không trả lời vấn đề của Quý Sĩ Lâm, Liên Kỳ Quang không chút biến sắc nhìn Cừu Ly Mạch, bắt được ánh mắt Liên Kỳ Quang, Cừu Ly Mạch khẽ vuốt cằm, gió cũng ngưng tụ quanh người, càng lúc càng lớn, chậm rãi hình thành một cơn lốc xoáy vây lấy Cừu Ly Mạch.
“Phế vật! Đang nói với mày đấy!” Thấy Liên Kỳ Quang không phản ứng, Diệp Trình Trình thẹn quá thành giận, đang định tiến tới tranh cãi thì Cừu Ly Mạch đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi đen nghiêm nghị chợt lóe, lốc xoáy quanh người hình thành ngàn lưỡi dao gió, bay ra xung quanh.
“A! ! !” Lưỡi dao gió nghênh diện đánh úp tới làm Diệp Trình Trình thất thanh thét lên chói tai, bất chấp hình tượng, ôm đầu lăn xuống đất.
Lưỡi dao gió bay ra xung quanh, biến mất trong bóng tối, vô thanh vô tức.
Đám Khuynh Y xoay mặt nhìn nhau, không biết nên nói gì.
“Phế vật! !” Diệp Trình Trình một thân chật vật từ dưới đất bò dậy, chỉ tay về phía Liên Kỳ Quang gào lên the